32
Allison Cox bước vào phòng khách và ngồi xuống đối diện với bố. Ông đang đọc báo. Cô bé kiên nhẫn chờ vài phút anh mới hạ tờ báo xuống. “Con muốn nói gì phải không?”, anh hỏi.
Cô bé gật đầu, và nhìn xuống tay, cố tìm ra cách để nói chuyện về Anson. Cậu ta không phải là người yêu đầu tiên của cô bé, nhưng là người đặc biệt, và bằng cách nào đó, cô bé cần phải cho cha biết điều này.
“Có gì liên quan tới Anson không?”.
“Có ạ”. Cô bé không hiểu sao bố lại biết. Hoặc có thể cô bé đã thể hiện suy nghĩ đó ra bên ngoài nhiều hơn là cô tưởng.
Mặt bố cô bé tối sầm lại. “Nó vẫn chưa nuốt lời chứ?”.
“Chưa...”.
Mẹ cô bé bước ra khỏi bếp và hai người trao nhau ánh mắt. Gần đây, họ rất hay như vậy. Có thể là đã thế từ lâu mà Allison không để ý. Giờ thì cô bé để ý vì cô và Anson thường giao tiếp bằng mắt với nhau thế. Từ ngày hẹn ở tòa, cậu ta chưa hề nói chuyện với cô bé dù chỉ một lần nhưng ngày nào họ cũng trao nhau ánh mắt ở lớp học tiếng Pháp.
Ánh mắt ấy mách bảo cô bé rằng cậu ta yêu cô và Allison muốn cậu ta biết cô cũng cùng chung tình cảm đó. Nếu cô bé để bố mẹ phát hiện ra, họ sẽ bảo rằng cô bé còn quá trẻ và khăng khăng rằng Anson không hợp với cô. Họ đã sai, nhưng tranh cãi mà làm gì. Cô bé biết là mình yêu Anson và sẽ yêu anh cho tới khi trút hơi thở cuối cùng.
“Con có muốn mẹ cũng có mặt ở đây không?”, mẹ cô bé hỏi.
Allison chẳng bao giờ nghĩ đây lại là việc lớn thế. “À, chắc chắn rồi”.
Ít nhất thì đứa em bé bỏng của cô cũng đang trong phòng ngủ. Eddie tuy là đứa hay gây rối nhưng nó cũng có ích trong một số việc.
Rosie ngồi trên tay ghế và đặt tay lên vai Zach. “Con đang nói à?”, mẹ Allison hướng về phía cô.
“Con vẫn chưa bắt đầu”, cô bé giải thích. “Bố hỏi con xem Anson có nói chuyện với con không”. Cô bé thẳng thắn nói thêm. “Anh ấy không hề nói gì với con”.
“Tốt”.
“Bố mẹ biết đấy, chẳng dễ dàng gì đâu”. Cả bố mẹ cô bé dường như đều cho rằng việc cô giữ lời hứa là điều đương nhiên. Đúng là cô bé đã giữa lời hứa với bố mẹ, nhưng đó là việc khó khăn nhất xưa nay đối với cô. Cô bé phải cố hết sức bởi cô yêu Anson biết bao. Cậu là người cương quyết chứ không phải cô và cô muốn cha mẹ mình đánh giá anh thật cao.
Phần tiếp theo của câu chuyện rất quan trọng. “Bố, con biết bố đã giúp anh ấy xin việc ở nhà hàng Hải Đăng và con cảm ơn bố nhiều”.
Bố cô bé nhún vai như thế đó chỉ là một việc nhỏ. “Bố đã kiểm tra chỗ Seth Gunderson và Anson có vẻ là một nhân viên tốt”.
“Thật ạ?”, Allison biết chắc chắn là đúng. Cô cảm nhận được rõ rệt nhưng để bố mình nói ra hay hơn nhiều”.
“Ừ”. Bố cô bé mỉm cười. “Theo Seth, Anson đi làm sớm và làm việc rất chăm chỉ. Nó không lái xe mà đi bộ tới nhà hàng sau khi đi học và làm việc hăng say cho tới khi bắt đầu ca của nó. Anson chỉ gặp rắc rối duy nhất với một cậu bé khác cũng làm việc ở đó, tên là Tony”.
Allison cắn môi dưới. “Vấn đề gì ạ?”.
Bố cô bé nhún vai. “Seth không nói hẳn ra, nhưng bố có cảm giác là cậu bé Tony này dường như nghĩ rằng Anson làm hình ảnh những nhân viên khác bị xấu đi vì cậu ta làm việc quá tốt”.
Thái độ của Anson khiến cô bé hài lòng. “Nếu anh ấy đi bộ đến trường thì sẽ làm thế nào để về nhà nhỉ?”
Bố cô bé lắc đầu. “Seth không nói, nhưng bố nghĩ là cậu ta đi nhờ những người khác”.
“Không phải Tony”, cô bé nói khẽ.
“Có lẽ là không “, bố cô tán đồng.
Allison hy vọng ai đó sẽ cho Anson đi nhờ. Từ nhà hàng Hải Đăng về chỗ mẹ cậu ta sống phải đến hai dặm. Cô bé biết chắc rằng mẹ cậu sẽ không thế đến đón cậu được. Anson đã nói cho Allison biết rằng người phụ nữ ấy gần như không có một chút bản năng làm mẹ nào.
“Có lẽ anh nên cho con biết những gì luật sư đã nói”, Rossie lại nhìn bố Allison.
Zach gật đầu. “Anson trả tất cả các séc thanh toán về thành phố để bồi thường cho nơi ở đã bị phá hỏng”.
“Thật tuyệt” Allison hồ hởi. Cô bé rất hài lòng. “Chừng nào trả xong anh ấy mới có thể gặp lại con đúng không?”.
Bố cô bé cười lớn. “Đó là thỏa thuận của chúng ta”.
Có tiếng chuông cửa và chưa ai kịp đứng dậy thì Eddie đã lao ra khỏi phòng ngủ và chạy về phía cửa trước. Cậu đứng đó nói chuyện chừng một hay hai phút gì đó rồi đóng cửa và bước vào phòng chung của gia đình trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
“Ai vậy?”, Rosie hỏi.
Bạn trai của Allison. Anh ấy bảo rằng anh ấy muốn nói chuyện với bố. “Anson à?”, Allison đứng phắt dậy. “Em để anh ấy đứng ngoài trời lạnh thế à?”.
“Anh ấy bảo anh ấy muốn đứng đó chờ, vì thế việc gì phải nài nỉ”.
Zach đặt tờ báo xuống và đứng dậy. Anh liếc nhìn Rosie một cái, rướn mày ngạc nhiên.
“Bố sẽ trở lại ngay”. Anh chỉ tay về phía Allison.
“Đừng bố, đùng để anh ấy vào nhà. Việc nào ra việc đó”.
Lúc bố bước ra ngoài, Allison cảm thấy căn phòng đóng sầm lại trước mình. “Mẹ?”, cô bé rên rỉ, gần như chẳng biết mình muốn gì. Quả là tra tấn khi ngồi cùng trong lớp với Anson suốt năm ngày trong tuần mà không được phép nói chuyện. Lúc này, cô bé thấy mình bị hành hạ muốn chết khi người mình yêu đang đứng ngoài cửa nói chuyện với bố mình. Tệ hơn nữa là cô chẳng biết họ nói về chuyện gì.
“Mọi việc sẽ ổn thôi”, mẹ Allison trấn tĩnh cô bé.
“Bố sẽ không làm gì chứ?” Đến giờ, bố cô bé vẫn điềm tĩnh. Anh là người duy nhất đứng về Anson trước tòa và giúp cậu bé tìm được một công việc. Thời gian như dài vô tận trước khi bố trở lại. Lúc bố vừa bước vào, Allison bật dậy và lao vế phía bố.
“Anson nói gì vậy bố?”.
Mẹ cô bé cũng ôm vòng quanh vai Allison và tham gia cùng con gái. “Đó là chuyện đàn ông với nhau”, Zach trả lời.
“Bố!”, cô bé gào lên phẫn nộ.
Anh mỉm cười và cô bé biết bố mình đang trêu mình.
“Anson muốn tặng con thiệp mừng Valentine”, anh giải thích.
Allison đặt tay lên ngực. Cô bé không thể tin được lại có thể ngọt ngào và lãng mạn đến thế.
“Cậu ta cảm thấy nên hỏi ý kiến bố trước. Cậu ta hứa là sẽ không liên lạc gì với con và không muốn làm ngược lại lời nói của mình”.
“Con không thể có nó, đúng không ạ?”, cô bé sẽ chết mất nếu bố trả lời là không.
Bố cô bé ngập ngừng. “Bố rất ấn tượng khi cậu ta đến gặp và xin phép bố”.
“Bố, anh ấy tôn trọng bố”. Cô bé biết điều đó từ cái cách Anson nhắc tới tên bố mình lúc họ ra trước tòa.
“Bố đã nói với anh ấy rằng con có thể nhận được tấm thiệp phải không? Ôi, bố, điều đó có nghĩa với con nhiều lắm”. Cô bé không thích nài nỉ nhưng có lẽ đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời nó.
Bố cô bé rút trong túi áo khoác ra một cái phong bì dày và giơ ra. “Ôi, bố, cảm ơn bố! Cảm ơn bố thật nhiều!”.
“Cậu ta bảo bố có thể đọc”.
Allison nhìn bố. “Anh ấy không nói thế chứ?”.
“Zach, đừng đùa nữa anh”, Rosie nhắc chồng.
Bố cô bé cười nhăn nhở và đưa cái phong bì cho Allison. Phải kiềm chế lắm cô bé mới không mở ra ngay tại đó. Cô bé cầm chiếc phong bì về phòng, ngồi xuống cuối giường và cẩn thận mở chiếc phong bì ra. Một tấm thiệp thật đắt tiền và lãng mạn, và ngay khi nhìn thấy từ yêu, cô bé tưởng như mình suýt bật khóc.
Bên trong tấm thiệp là một lá thư dài tới bốn tờ giấy được gấp làm tư. Trước khi đọc, cô bé nghiền ngẫm câu thơ bên trong và mắt ngân ngân nước vì xúc động.
“Chẳng bao lâu nữa, chúng mình sẽ lại được bên nhau”. Anson viết như vậy ở cuối tấm thiệp rồi ký tên.
Allison đọc lá thư ngấu nghiến, và khi đã đọc xong, cô bé lại đọc lần nữa. Anson kể cho cô nghe về công việc của mình và việc anh chàng đã vất vả thế nào để gây được ấn tượng tốt. Làm một người rửa bát đĩa thật không đơn giản và cậu cố gắng để đáp ứng mọi yêu cầu. Cậu rất thích ông chủ. Seth Gunderson là một người Thụy Điển to con không thể chịu đựng được những chuyện vớ vẩn. Anson bảo cậu không để ý những chuyện đó vì cậu hiểu mình là ai.
Cậu cũng bảo cô bé rằng nếu tiếp tục làm thêm giờ, đến giữa mùa hè cậu có thể trả hết số tiền đền bù. Đến lúc đó, họ có thể gặp nhau. Cô bé thấy cậu không hề đề cập một chút nào tới những rắc rối với cậu Tony nào đó.
Allison thẫn thờ, sáu tháng trời, sẽ là những tháng dài đằng đẵng nhưng cô bé có thể đợi chờ.
Phần cuối của lá thư là phần hay nhất. Anson viết rằng cậu thấy thật khó khăn biết bao khi hàng ngày vẫn nhìn thấy nhau mà chẳng thể nào nói với nhau dù chỉ một câu. Cậu bảo, ở lớp tiếng Pháp, cậu thấy gần như không thể giữ lời hứa với bố cô. Nhưng cậu đã cố giữ lời vì tất cả những gì bố cô đã làm cho cậu. Cậu nói rằng thỉnh thoảng có những đêm cậu mơ thấy cô và luôn cảm thấy hạnh phúc trong lòng khi tỉnh dậy.
Cô bé cũng mơ về Anson chứ. Cô bé không muốn biết rằng phải sáu tháng trời nữa họ mới có thể gặp nhau. Anson đã đến tuổi trưởng thành và chẳng bao lâu nữa cô bé cũng vậy. Nghe thì có vẻ trẻ con, nhưng đồng thời đó lại là cách duy nhất để không xa bố mẹ. Cô bé thở dài nặng nhọc khi gấp lá thư lại và đút lại trong tấm thiệp. Tay cô lần lần trên hình ảnh nổi trên tấm thiệp - một bức tranh thần tình yêu và những đóa hoa tươi thắm. Đó là một tấm thiệp đắt tiền mua ở một cửa hàng đặc biệt.
Ngay cả khi phải tiết kiệm từng xu kiếm được để bồi thường cho thị trấn, cậu ấy vẫn mua cho cô một tấm thiệp Valentine thật đáng yêu. Không cần thiết phải mua tấm thiệp đẹp nhất, vậy mà cậu đã dốc tiền ra như thế.
Trái tim cô bé đầy ắp tình yêu tới mức rưng rưng muốn khóc. Rồi bất chợt cô bé nhìn thấy một dáng người chuyển động trong bóng tối. Cô bé nhổm dậy khỏi giường và lao vội ra cửa sổ.
Anson.
Cậu ta mặc một cái áo khoác dài màu đen và đội một cái mũ len đen che tai.
Anson đi qua sân và đứng ở phía bên kia cửa sổ.
Cô bé mỉm cười và cậu cũng cười lại để rồi ánh mắt hai người chìm sâu trong nhau. Cậu áp bàn tay trần vào tấm kính giá lạnh và cô bé áp tay
mình vào bàn tay yêu thương ấy. Qua lớp kính, hai trái tim thì thầm trao nhau lời “yêu”. Được gặp cậu, được đọc lá thư và tấm thiệp đầy ắp yêu thương của cậu - đó là món quà hay nhất của ngày lễ Tình nhân mà cô bé được nhận.
33
Sau khi tắm xong cho Katie, Maryellen Bowman vừa ngân nga một bài hát ru dịu dàng vừa mặc quần áo cho con gái mình đi ngủ. Katie lồng chân vào chiếc quần tất, reo hò vui sướng và con bé càng cao giọng khi thấy Jon bước vào phòng. Anh vòng tay ôm quanh eo Maryellen và đặt lòng bàn tay áp vào cái bụng vẫn phẳng lỳ của vợ. Đó là một cử chỉ thật ngọt ngào để cảm nhạn đứa bé đang nằm trong bụng mẹ.
“Tối nay để anh đọc truyện cho Katie nghe”, anh đề nghị.
Maryellen đồng ý. Hôm nay cô quá mệt vì đã bận bịu cả ngày ở phòng tranh. Lúc mang bầu Katie cô cũng mệt như vậy - và cả đứa bé bị sảy thai nữa. Cứ đến tám giờ là cô có cảm giác như thế mình đã hết năng lượng. Jon chẳng bao giờ kêu ca phàn nàn gì nhưng cô sợ rằng mình không chăm sóc cho chồng thu đáo được
“Tối nay mình lên giường sớm nhé”, cô gợi ý với chồng và vuốt ve khuôn mặt anh. “Em đã không dành nhiều thời gian cho anh”.
“Em sẽ bị buồn ngủ đó”.
“Nếu anh đánh thức em dậy em sẽ không buồn ngủ”.
Jon nở nụ cười. Anh biết chính xác ý cô là gì và cô muốn gì. Từ buổi sáng Giáng sinh tới giờ họ chưa từng làm tình với nhau lần nào và Maryellen đang thèm khát được gần gũi với anh. Cô biết rõ lý do Jon không muốn lên giường. Anh sợ rằng nếu họ làm tình có thể khiến cô bị động thai, nhưng chẳng hề có dấu hiệu gì về rắc rối đó. Cô cảm thấy rất ổn và thay vì mệt mỏi, cô cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh.
“Có… an toàn không? Ý anh là, liệu đã đủ thời gian an toàn so với những đứa con khác chưa?”
Cô mỉm cười gật đầu. Cô đã từng bị sảy thai lúc chín tuần và giờ đang là tháng thứ tư. Jon quay sang Katie, để con gái chọn cuốn sách yêu thích - Chúc ngủ ngon, Mặt trăng – rồi ngồi trong lòng bố. Trong lúc đó, Maryellen dọn giường. Rồi ngay lập tức cô cảm thấy buồn ngủ và tỉnh dậy vài giờ sau khi chồng mình vào giường. Cô chọn chiếc áo choàng lụa được anh tặng nhân dịp Lễ tình nhân cách đây một năm.
“Mấy giờ rồi anh?”, cô cuộn người hỏi anh.
“Mười một giờ”, anh thì thầm ghé sát người vào cô.
Cô ngáp dài đầy vẻ buồn ngủ. Vòng tay quanh cô chồng, cô kéo mặt anh sát xuống mình. Anh hôn cô nụ hôn thật sâu, háo hức và đôi môi anh như ngấu nghiến môi cô.
“Ôi”, cô thở dài dịu dàng. “Sao anh lâu thế?”, cô thì thầm và cảm thấy đầy hưng phấn. Núm vú cô cương cứng khi anh chạm vào.
Họ làm tình với nhau thật tinh tế, dịu dàng, chầm chậm và say đắm. Sau đó, Jon ôm chặt cô và hôn lên những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt yêu dấu của vợ. Cô thật dễ xúc động, đây cũng là một ảnh hưởng khác của việc mang thai. Cảm xúc của cô về mọi thứ đều mãnh liệt hơn. Sau khi yêu nhau, cô thực sự xúc động trước những gì Jon đã dành cho mình và gia đình nên bật khóc.
“Sao em lại khóc?”, anh vừa hôn vừa âu yếm hỏi cô. Lần theo dòng nước mắt chảy tới nơi khóe miệng xinh xinh của vợ, anh lại hôn và khi những nụ hôn say đắm đó dừng lại, cô gần như ngột thở. “Em yêu anh nhiều lắm”.
“Anh cũng yêu em... và Katie. Và cả đứa con này nữa”.
“Em biết mà”, cô thì thầm và dòng nước mắt vẫn tiếp tục tuôn trào. Jon và cô ôm xiết nhau trong vòng tay êm ái của vợ chồng, cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Thỉnh thoảng ban đêm, cô có cảm giác Jon ra khỏi giường. Anh thường biến mất trong vòng một hoặc hai giờ rồi trở lại. Hầu như cô chỉ lờ mờ nhận ra những lần anh rời khỏi như thế. Một đêm, anh trở dậy làm cô thức giấc và cô ra khỏi giường đe xem xem anh có bị ốm không. Maryellen thấy anh đang ngồi trong phòng khác đọc tấm thiệp chúc mừng Giáng sinh gửi kèm theo món quà của cha anh. Anh chỉ bật một cây đèn nhỏ. Chìm sâu trong suy nghĩ, anh không hề hay biết rằng cô đã ở bên anh tự lúc nào, và vì không muốn làm phiền anh nên cô quay ại giường một mình. Đã có một vết rạn trên bức tường mà Jon dựng lên giữa anh và bố mẹ mình. Chỉ một vết nhỏ xíu. Cô thầm nguyện cầu rằng cuối cùng, mối quan hệ của họ sẽ được khôi phục trở lại.
Sáng hôm sau, Jon buýt sáo vui vẻ, và nghĩ đến chuyện đó, Maryellen cũng cảm thấy dễ chịu. Một cảm giác rất dễ chịu. Jon đã pha sẵn một cốc trà thảo dược cho cô lúc cô xuống cầu thang. Anh đang mặc quần áo để đi làm. Katie đang ngồi trong chiếc ghế cao của con bé và gõ gõ cái cốc với vẻ rất thỏa mãn.
“Tối nay mấy giờ em về”, Jon vừa đi cùng ra xe vừa hỏi.
Sáng nào anh cũng hỏi thế, đó là một phần trong thói quen của họ và câu trả lời không bao giờ thay đổi. “Vẫn như mọi khi anh ạ”, cô hứa với anh.
Jon đặt Katie vào chỗ ngồi thắt dây an toàn, hôn lên trán con bé trước khi ra khỏi ghế sau. “Chúc một ngày tốt lành”, anh nói và cô nhận ra vẻ lưỡng lự khi anh bước tới bên kia xe để hôn cô. “Anh ước gì em không phải vào thị trấn”. Lại là một câu phàn nàn quen thuộc.
“Em cũng ước gì em không phải đi”.
Jon hôn cô, rồi thay vì một nụ hôn lên gò má, anh lại hôn cô say đắm.
“Chà, sao lại thế anh?”, cô chớp mắt hỏi chồng và gần như không thể thở được.
Jon cười thích chí. “Anh không biết chắc”, anh đáp lại. “Anh đoán đó là vì anh là một ông chồng đang hạnh phúc”.
“Em sẽ làm anh mãi như thế”.
“Thật sao?”.
“Chắc chắn rồi”. Cô vào xe và nhìn theo Jon bước trở lại căn nhà, giờ đây, bước chân anh đã có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Đến một giờ, Maryellen vẫn chưa có thời gian để ăn trưa. Phòng tranh đang làm ăn tốt khiến cô rất vui mừng. May sao, Lois xuất hiện để giải phóng cho cô và cô đi vào phòng trong để hâm lại món súp do Potbelly Deli chuyển tới cách đó gần một giờ đồng hồ. Trong khi hâm nóng món súp thịt bò lúa mạch trong lò vi sóng, cô đi vào nhà tắm. Đó là lúc thế giới hạnh phúc của cô như sụp đổ. Cô thấy máu.
Trong một hay hai phút, Maryellen ngồi đó, đầu óc quay cuồng. Không thể thế dược. Điều đó không thể xảy ra lần nữa. Có lẽ tại tối qua họ làm tình với nhau, nhưng bác sĩ đã chắc chắn với cô là không sao mà. Mối nguy hiểm khiến mắt cô nhòa lệ. Không muốn báo quá sớm cho Jon nên cô gọi cho mẹ ở thư viện. “Mẹ”, cô tha thiết, “con cần mẹ”.
Dường như ngay lập tức mẹ cô hiểu có chuyện. “Là em bé phải không?”. “Vâng, chắc con không lái xe được”.
“Con có muốn mẹ đưa con tới trung tâm y tế không?”. Nước mắt cô chảy nhiều hơn. “Con không biết”.
Đến thời điểm này, Grace phải quyết định và cho rằng Maryellen nên đi khám bác sĩ. Văn phòng bác sĩ DeGroot ở ngay gần đó và nhân viên lễ tân đã hứa là sẽ để họ vào khám ngay khi Maryellen tới.
“Mẹ đã gọi cho Jon”, Grace bảo lúc đón Maryellen ở phòng tranh.
“Không”, cô kêu lên. Cô không muốn anh lo lắng những chuyện không cần thiết.
“Con yêu, đây cũng là con của nó nữa chứ. Nó đang trên đường tới đây”.
“Anh ấy có buồn không mẹ?”, Maryellen biết anh sẽ tự trách mình mặc dù cô biết việc hai người yêu nhau đêm qua chẳng liên quan gì.
“Mối lo lắng duy nhất của Jon là con và đứa bé”. “Mẹ nói với anh ấy rằng con ổn chứ?”.
“Tất nhiên rồi”.
Mẹ dìu cô vào phòng bác sĩ và Maryellen nhanh chóng được dẫn vào một căn phòng nhỏ. Grace ở trong đó với cô cho tới khi Jon vào và mẹ cô bảo sẽ chờ ở phòng chờ bên ngoài.
Trước khi mẹ ra, Maryellen ôm mẹ. “Mẹ, con yêu mẹ lắm”. Cô sợ là mình ít khi nói ra điều này. Trời đã ban cho cô một người mẹ tuyệt vời và cô biết rằng lúc này đang là giai đoạn khó khăn với Grace sau chuyện sụp đổ với Cliff.
Grace vòng tay ôm con. “Con yêu, mẹ cũng yêu con lắm”.
Mẹ cô vừa ra ngoài thì Jon ngồi sát vào Maryellen và nắm lấy tay cô.
“Em xin lỗi”, cô cố không òa lên nức nở. Chồng cô kéo cô lại gần hơn và cô biết, anh cũng đang cố kiềm chế cảm xúc. Nếu mất đứa con này, Maryellen sợ là cô không thể có con được nữa. Jon sẽ không muốn mạo hiểm. Cô cũng không chắc là liệu mình có thể tiếp tục nữa hay không. Đọc xong kết quả siêu âm, bác sĩ DeGroot bước vào phòng, mỉm cười với hai vợ chồng đang nắm tay nhau rất chặt. Với người y tá bên cạnh, ông khám cho cô thật cẩn thận.
“Cháu có bị mất đứa bé này không?”, Maryell nức nở, cô không thể giữ yên lặng nổi nữa.
Ông lắc đầu. “Cháu định nói là sảy thai phải không, câu trả lời là không”.
“Đứa bé có an toàn không?”, Jon hỏi.
“Đến giờ vẫn bình thường”.
Mary không muốn nghe âm thanh của câu này. Cô xiết chặt bàn tay Jon. “Cổ tử cung của cháu yếu và nếu trong năm tới tháng tới cháu không nằm trên giường nghỉ ngơi thì sẽ có nguy cơ bị mất đứa con”.
Maryellen hổn hển. “Nhưng làm sao cháu có thể?”, Katie luôn cần chăm sóc mọi chuyện như bất kỳ một đứa bé hai tuổi nào khác. Hơn nữa Maryellen có một công việc, và công việc đó còn kèm theo cả gói bảo hiểm trong đó có cả dịch vụ chăm sóc sức khỏe. Jon thì tự làm và không hề có chút phúc lợi nào.
“Nếu cháu muốn con cháu sống, cháu sẽ phải tìm ra một cách”. Bác sĩ DeGroot nhắc. “Tôi có thể khâu cổ tử cung lại để bảo vệ, vì thế cháu cần nằm trên giường, không được đứng dậy”.
“Đó là lỗi của tôi”, Jon nói. “Tối qua... chúng tôi đã yêu nhau”.
“Không thể biết chắc chắn, nhưng nói thật, tôi ngờ rằng đó là nguyên nhân”. Bác sĩ DeGroot bảo anh. “Tuy nhiên, anh chị không nên quan hệ cho tới khi nào sinh đứa bé ra”.
Cả Maryellen và Jon đều gật đầu. Anh cầm tay cô đưa lên môi và hôn. “Chúng tôi sẽ ổn”, anh trấn tĩnh cả bác sĩ và Maryellen.
Cô không biết làm thế nào để ổn được.
“Em không chắc là Lois đã sẵn sàng để tiếp quản phòng tranh”, sau khi bác sĩ ra khỏi phòng, cô phàn nàn.
“Cô ấy không có lựa chọn”, Jon đáp lại, không muốn đầu hàng.
Maryellen biết là anh nói đúng nhưng cô không thể không lo lắng. Jon làm thế nào có thể vừa đi làm, vừa trông cô lại vừa chăm sóc được cho Katie đây?
Jon hôn lên trán cô. Anh thì thầm, “Tất cả những gì em cần nghĩ tới là chăm lo cho bản thân mình và con chúng ta”.
Maryellen cố nở nụ cười. Anh đang cố làm cô dịu lòng và cô rất biết ơn chồng vì điều đó mặc dù những lời nói yêu thương của anh không làm cô vơi bớt nghi ngờ và lo sợ.