Rước thằng Tuấn, nó cũng chẳng hỏi câu gì ngay cả thằng Tuấn cũng mệt nhừ ko để mắt đến nó rồi thíp đi trong xe. Nó chạy về nhà thằng Tuấn trong sự im lặng điếng người, thằng Tuấn thì ngủ, con đường tối vắng tênh chỉ thấp thoảng vài chiếc xe của người đi làm về buổi tối. Trong lòng nó vẫn ko dc bồi đắp, trái tim nó vẫn ko thể chạy khỏi sự cô đơn và trống vắng.
- Bye m`! Gặp m` sau!
- Uh!
1 câu trả lời ngắn gọn nó nói với thằng Tuấn trc khi bước vào nhà. Trời đã quá khuya, sự buồn hủi hiu trống vắng làm nó quên đi sự mệt mỏi vật vã. Nó chạy ngang qua nhà Linh cách đó ko xa, chỉ đậu xe ở ngoài rồi cảm nhận người con gái bên trong ngôi nhà đó. Có lẽ bây giờ Linh đã ngủ say, nó chỉ nhìn chiếc cửa gỗ đỏ rồi nhớ đến lần đi ăn kem thật vui giữa nó và Linh.
Nó đang đấu tranh tư tưởng, với cương vị là 1 người bạn nó ko biết có nên quanh quẩn bên Linh hay ko? Đôi lúc nó cảm thấy buồn và thấu hiểu cho sự cô đơn của 1 nữ học sinh mới qua Mỹ. Nhưng rồi nó cũng ko quên cân nhắc đến sự khôn khéo của Linh. Có thể nhỏ mạnh mẽ và tự lập hơn nó nghĩ, nhỏ khôn lanh và luôn dùng lí trí trong những quyết định nhỏ làm chứ ko dùng đến con tim như nó.
Nó suy nghĩ đến lúc Linh khóc lúc nó hù ma rồi những nụ cười rãng rỡ trên