Đã 9h rồi, nó đang ôm Thùy trong vòng tay dưới lớp chăn dày cui. 2 thân thể ko 1 mảnh vải che thân đang cuộn vào nhau, Thùy tựa đầu và ngực nó. Những hơi thở từ Thùy lên ngực nó khiến cho nó cảm thấy vô cùng ấm áp. Có phải nó đã yêu Thùy? Nó lại tự hỏi bản thân nó như trước đây khi đi chơi với Như. Và rồi nó lại nhớ đến chị Trâm. Càng nghĩ tới những người con gái đó càng làm cho nó thêm đau đầu. Nó cảm thấy sự va chạm của những sợi lông mi trên đôi mắt Thùy vào ngực nó, nó biết Thùy đang thức, nó hôn vào mái tóc mượt mà và thơm nồng nàn của Thùy.
- “Lòng muốn nói, rằng hết kiếp, thề sẽ mãi yêu trọn đời không hề đổi thay… Tình là chi, đời lạ chi, sống toàn buồn đau… Tình sẽ chết… đời sẽ hết…”
Nó ngân nga câu hát bài “Lặng Thầm 1 Tình yêu” của Thanh Bùi và Hồ Ngọc Hà trong Phim Để Mai Tính nó vừa xem cũng Thùy. Không hiểu sao nó lại hát cái bài sầu nảo ngay đúng vào lúc này, nó lại nghe tiếng thúc thích của Thùy, rồi cảm giác ướt từ ngực nó, chắc là Thùy lại khóc.
- “Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà. – Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi, đường dài mịt mùng sao không đến nơi là lá la la”
Câu hò duy nhất mà nó nhớ do mẹ nó khoái coi cãi lương, lúc nào bả cũng bật âm vang trong bếp.
- Hihihihi! Anh có khiếu chọc người khác cười quá ha?! Bao nhiu cô gái chết vì anh rồi?
Thùy hỏi nó, 1 câu hỏi tế nhị và vô cùng khó trả lời, nhưng ít ra thì nó cũng đã làm Thùy cười, nó thích nhất làm con gái cười vì nó cảm thấy gần gũi và dễ hiểu cô ấy hơn.
- Uh, chết vì anh thì chưa có nhưng mê mệt anh thì nhìu, cả xà lang luôn đó em
Thùy vỗ vào ngực nó 1 cái mạnh bất ngờ khiến cho nó ho ành ạch, nó giả bộ đau đớn cho Thùy cảm thấy tội lỗi vì đã đánh nó, mặt nó nhăn nhúm lại.
- Xí! Thấy ghét! (Thùy quay đi chỗ khác)
Nó kéo Thùy lại vào trong người nó, gác chân nó qua người Thùy, giờ thì con người nhỏ bé của Thùy đã nằm gọn trong người nó. Nó ngắt nựng cái mũi của Thùy,
- Con gái con nứa gì quánh đau quá trời, lỡ có chiện gì cái mạng này đền nổi ko?
- Hứa! đáng đời!
- Đá cái chết ngắt bây giờ chứ đáng đời
- Hứ thách đó!
Nó tức tối lòn tay qua đôi eo nhỏ nhắn của Thùy rồi bắt đầu cù lét, Thùy cười sằn sặc và dãy dụy, nó bất chợt cảm thấy như bị giực điện trước vẻ đẹp hoàn mỹ của thân thể Thùy trước mắt nó. Rồi nó lại nằm xuống, kê tay cho Thùy ngã đầu nằm kề nó.
Thùy cũng chẳng nói gì, chỉ nũng nịu gối đầu vào đôi ngực trần của nó, nó cảm thấy mạnh mẽ còn Thùy thì nhỏ bé biết bao.
- Cảm ơn anh nhé!
- Cảm ơn gì?
- Hôm nay em vui lắm!
Nó cũng chẳng biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ biết im lặng. Nó tự hỏi từ lúc nào mà nó đã trở thành như thế này, từ lúc nào mà mọi chuyện tình cảm bắt đầu rối rắm lên. Nó có thực sự yêu Thùy hay đây chỉ lại 1 thứ tình cảm qua đường vô vị.
- Ông đỏ sống trong nhà đỏ, Ông xanh sống trong nhà xanh, Ông vàng sống trong nhà vàng, hỏi em ai sống trong nhà Trắng?
- Thì ông trắng chứ ai?
- Sai bét! Tổng Thống Mỹ sống trong nhà Trắng.
Bộp, Thùy lại vỗ ngực nó cái chọc rồi cười típ mắt.
- Trời trả lời sai còn quýnh tui nữa người gì áh!
Thùy cũng ko nói gì chỉ biết cười. Rồi nó lại kể cho Thùy bao nhiu câu chuyện cười với mỗi 1 mục đích dc nghe tiếng Thùy cười. Tiếng cười đó thật bình yên và giản dị biết bao, tiếng cười đó làm cho nó quên đi cái thế giới xô bồ xung quanh.
- Mấy giờ rồi anh?
- gần 10 giờ rồi