Thời gian thấm thoát trôi rất nhanh, Giáng sinh vừa qua không lâu, Tết Nguyên đán đã rục rịch kéo đến.
Những ngày gần tết ai cũng bận rộn, khách ghé qua Nhất Niệm cũng giảm đi thấy rõ.
Nghĩ mở cửa cũng chẳng làm gì, Quý Ninh Hinh cho Lý Niệm Dao về nhà nghỉ tết sớm.
Nàng cũng đóng cửa Nhất Niệm, ở nhà vui vẻ với mẹ già.
Mẹ con Quý Kim Ngọc luôn chuộng thức ăn làm nhà.
Theo bà nói thì thức ăn mua ngoài không đảm bảo vệ sinh cũng không hợp khẩu vị.
Tự làm ở nhà vừa tốt cho sức khoẻ lại vừa có không khí gia đình.
Quý Ninh Hinh thích ăn dưa cải muối, vậy nên năm nào nàng cũng dậy từ sớm ra chợ, chọn mua một ít về nhà chế biến rồi tự ngâm.
Quý Kim Ngọc ngồi một bên giúp nàng sơ chế, giữa chừng lại hỏi.
"Chúng ta có nên gọi Hạ Vũ đến không? Dù sao con bé cũng một thân một mình, tránh không khỏi cảm giác cô đơn.
Nhất là những lúc người ta sum vầy bên gia đình thế này"
"Con cũng định hỏi mẹ như thế.
Để con gọi hỏi em ấy xem sao"
Nói là làm ngay, Quý Ninh Hinh nhấc máy gọi cho Cảnh Hạ Vũ bày tỏ mong muốn chỉ hai mẹ con.
Không ngoài dự đoán, cô từ chối ngay lập tức.
Biết rằng do cô ngại phải làm phiền gia đình mình, nàng bật loa ngoài để Quý Kim Ngọc cũng có thể nghe thấy, hai người cùng nhau khuyên nhủ.
Vốn dĩ Cảnh Hạ Vũ sẽ chẳng bao giờ đồng ý, có thể bản thân sẽ cảm thấy đôi chút tủi thân, nhưng không thể nào ở lì nhà Quý Ninh Hinh cả một mùa tết như vậy được.
Nhưng Quý Ninh Hinh là ai? Chính là chủ của Nhất Niệm, nơi có cái tường sách khổng lồ.
Lại thêm người mẹ là giảng viên đại học có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề.
Sỏi đá cũng đều bị hai mẹ con nói cho mềm thành kẹo viên, huống hồ gì Cảnh Hạ Vũ chỉ là một đứa trẻ năm nhất đại học.
Thật ra nhận lời cũng không có gì là không tốt.
Cô sẽ có một cái tết đầm ấm đúng nghĩa đoàn viên.
Cảnh Hạ Vũ tưởng tưởng bản thân khi nhìn thấy cảnh pháo hoa nở rộ, khi người được mùi thơm của thức ăn toả ra từ những ngôi nhà bên đường, khi bắt gặp một nhà ba người nào đó tay trong tay dắt nhau đi chơi.
Quả thật sẽ cảm thấy cô đơn lạc lõng giữa thành phố hoa lệ này.
Giờ đây có người vươn tay ra, đồng ý trao cho cô hơi ấm gia đình, hà cớ gì lại đi từ chối tấm chân tình của người ta.
Cảnh Hạ Vũ thấy mũi hơi cay, nghẹn ngào đáp lời đồng ý.
Liên hệ với Lý Niệm Dao, gửi Tiểu Hùng cho cô nàng chăm sóc vài ngày.
Lúc này mới yên tâm thu dọn đồ đạc rời đi.
- --
Chưa đầy một giờ kể từ khi kết thúc cuộc điện thoại, chuông cửa nhà Quý Ninh Hinh cuối cùng cũng vang lên.
Như đã đợi sẵn từ lâu, cánh cửa bật mở sau hồi chuông đầu tiên.
Chào đón Cảnh Hạ Vũ là nụ cười tươi như mặt trời cuối đông.
Quý Kim Ngọc vươn tay kéo cô vào nhà, Quý Ninh Hinh xoay người đóng cửa, tiện tay giúp cô xách ba lô đồ nhỏ.
"Cuối cùng cũng tới, tiểu Hinh nó chờ con mãi"
"Mẹ này"
Quý Ninh Hinh xấu hổ hét lớn chọc Quý Kim Ngọc cười không ngớt, Cảnh Hạ Vũ cũng không sợ nàng giận, khẽ cười theo bà.
"Tiểu Vũ à, nhà có hơi nhỏ một tí, cực khổ cho con phải ở chung phòng với tiểu Hinh rồi"
"Không sao, cháu không ngại.
Mọi người cho