Giao thừa đã đón, pháo hoa cũng bắn xong, Quý Ninh Hinh cùng Cảnh Hạ Vũ nán lại trò chuyện thêm chốc lát rồi mới quay về phòng ngủ.
Tuy trước đây đã từng đi du lịch cùng nhau, cũng đã ngủ chung với Quý Ninh Hinh vài đêm rồi nhưng Cảnh Hạ Vũ vẫn không khỏi cảm thấy lúng túng.
Cô ngồi trên giường như một pho tượng đợi nàng thoa kem dưỡng thể.
Giờ đây mới thật sự nghiêm túc đánh giá căn phòng.
Bởi vì khu chung cư này đã xây dựng từ lâu nên phong cách vẫn là kiểu cũ, lại cho công chức của trường đại học nên diện tích cũng không quá lớn.
Quý Ninh Hinh từ lâu đã cải tạo lại nơi mẹ con hai người ở.
Nàng chọn sơn lại tất cả tường bằng gam màu trắng xám tối giản nhằm giúp không gian trở nên thoáng mát và rộng rãi hơn.
Nội thất vẫn như những căn phòng khác, nhưng với cách bày trí tinh tế nên dường như căn phòng rộng hơn rất nhiều.
Tủ quần áo ở góc trong, giường ngủ ở giữa, kế bên đặt một cái tủ đầu giường.
Đối diện tủ quần áo có một cửa sổ hai cánh kiểu cũ.
Bên dưới cửa sổ đặt một cái bàn làm việc dài kèm theo một cái ghế dựa bằng gỗ.
Trên mặt bàn có một chậu cây nhỏ, những mô hình bé tí làm bằng tay xếp thành hàng, chiếc đèn bàn kẹp chặt một chỗ.
Bàn trang điểm nhỏ được đặt trong góc còn lại.
Ngoài ra không còn gì khác nữa.
"Nghĩ gì vậy, đi ngủ thôi em"
"A..được"
Thất thần đến nỗi Quý Ninh Hinh bò lên giường lúc nào chẳng hay.
Nàng vén một góc chăn lên chui vào, đợi Cảnh Hạ Vũ tắt đèn.
Tắt đi đèn phòng, bật lên đèn ngủ.
Cô tận lực nằm sát tận mép giường, không dám lộn xộn lăn tới lăn lui, sợ sẽ chạm vào chỗ không nên chạm của người kế bên.
Quý Ninh Hinh buồn cười mặc kệ, dù sao đến sáng cũng không còn như thế.
Nàng có thể tự tin nói như vậy là bởi vì mấy đêm ngủ chung gần đây, sáng nào nàng cũng tỉnh giấc trong tư thế cuộn tròn trong lòng Cảnh Hạ Vũ, được cô bao bọc rất kỹ.
Nhưng cô sẽ không bao giờ biết được chuyện này, Quý Ninh Hinh có đồng hồ sinh học riêng, lúc nàng dậy cô vẫn còn đang say giấc.
Nàng nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cảnh Hạ Vũ nên bí mật này vẫn chưa bị phát hiện.
...!
Đầu năm không ngủ nướng, Quý Ninh Hinh rời giường không bao lâu Cảnh Hạ Vũ cũng nối gót theo sau.
Quý Kim Ngọc dậy từ sớm đang ở trong bếp hâm nồi chè trôi nước.
Thấy bọn trẻ bước ra thì nhanh chóng múc chè ra chén, thúc giục.
"Dậy rồi sao? Nhanh tới ăn chè đầu năm này hai đứa"
Theo phong tục, ngày đầu năm ăn chè trôi nước, cả năm gia đình sẽ viên mãn sum vầy.
Cảnh Hạ Vũ nhận chè, cắn vài ngụm đã hết sạch thấy đáy.
"Tiểu Vũ ăn nữa không con?"
"Thôi bác ạ, cháu no rồi.
Để bụng trưa còn dùng bữa nữa"
Cô không muốn bà cũng không ép, chỉ quay sang giục Quý Ninh Hinh còn đang xem điện thoại ăn nhanh lên.
Mẹ con Quý Kim Ngọc là người nơi khác đến, ở đây không có họ hàng thân thích, chỉ có những người hàng xóm ở chung cư cũ này làm bạn lâu năm.
Bà muốn đưa cô đi chúc tết bọn họ.
Hỏi ý Cảnh Hạ Vũ có muốn đi cùng không, không bất ngờ nghe cô từ chối.
Cảnh Hạ Vũ nói muốn xuống phố vẽ một ít tranh phong cảnh mùa xuân để đăng lên diễn đàn.
Quý Kim Ngọc không muốn gượng ép cô, chỉ hẹn buổi trưa gặp lại.
Bà biết hiện tại vẫn chưa phải lúc, còn cần thêm thời gian.
...!
Cảnh Hạ Vũ chuẩn bị đầy đủ giấy vẽ và bút chì, cùng khác dụng cụ khác đặt gọn gàng vào túi.
Đóng cửa kỹ càng rồi mới đi xuống công viên nhỏ gần chung cư, ngồi ở ghế đá chăm chú phác hoạ.
Vẽ xong bức thứ hai, xem lại giờ trên điện thoại, thấy cũng đã đến giờ cơm nên thu dọn quay về.
Mẹ con Quý Ninh Hinh ở nhà đợi đã lâu.
Đang lúc cả nhà quây quần chuẩn bị dùng bữa, tiếng chuông ngoài cửa đột ngột vang lên.
Tưởng là có ai đó đến chúc tết, Cảnh Hạ Vũ xung phong đi mở cửa.
Nào ngờ người tới là Trình Tinh Dĩnh.
Nàng ta thấy cô mở cửa cũng rất đỗi ngạc