Sau khi đáp máy bay, Cảnh Hạ Vũ đưa Quý Ninh Hinh về nhà.
Tạm biệt nàng xong vừa quay lưng bước đi thì bị Quý Kim Ngọc gọi lại, đóng gói hai đứa trẻ mang lên nhà.
Mấy ngày nay trái tim của Quý Kim Ngọc như bị treo lên cao, con gái không liên lạc được, Cảnh Hạ Vũ đi tìm cũng không có cách nào gọi điện.
Trái tim người làm mẹ cứ thấp thỏm không yên.
Bây giờ đã về được đến nhà, có nói thế nào bà cũng bắt hai người ở lại không cho đi đâu.
Để an ủi trái tim mẹ già, Quý Ninh Hinh ngoan ngoãn ở lại, không vội đến Nhất Niệm.
Chỉ là uỷ khuất Cảnh Hạ Vũ bị nàng liên luỵ cũng không được đi đâu.
"Xin lỗi, cũng tại chị..."
"Chị có lỗi gì? Là em tình nguyện, đừng nghĩ linh tinh nữa"
Cảnh Hạ Vũ cắt ngang, không cho nàng nói nữa.
Hơn nữa, ừm, cô cũng rất thích ở lại đây, ngủ chung một phòng với Quý Ninh Hinh.
"À, đúng rồi, có cái này đưa chị"
Cô đứng dậy, đi nhanh vào phòng ngủ, từ cái ngăn nhỏ của ba lô lấy ra cái móc khoá hôm trước nhặt được, đưa đến trước mặt nàng.
"Oa, chị còn nghĩ nó mất luôn rồi, chị tìm mãi mà không thấy đâu"
"Hôm trước ở trên núi đi tìm chị em vô tình nhặt được, nhưng loay hoay mãi nên em quên mất"
Quý Ninh Hinh nhận lại đồ, nâng niu trong lòng bàn tay.
Nàng vô cùng quý trọng những thứ Cảnh Hạ Vũ đưa cho, cất giữ rất cẩn thận.
Cái móc khoá này từ lúc nhận được chưa hề rời khỏi nàng, lúc phát hiện nó rơi mất nàng còn buồn rõ lâu.
Không biết phải ăn nói thế nào với cô, cũng may bây giờ đã tìm lại được.
...!
Phải đến một tuần sau Quý Kim Ngọc mới đồng ý thả Quý Ninh Hinh ra cho nàng bay nhảy, Cảnh Hạ Vũ cũng đã sớm quay về căn phòng nhỏ của mình.
Sinh hoạt diễn ra như thường, Quý Ninh Hinh mở cửa Nhất Niệm, thỉnh thoảng ầm ĩ với Lý Niệm Dao vài chuyện vặt vảnh.
Cảnh Hạ Vũ vẫn đi làm, đi học, vẽ tranh cho người ta kiếm tiền sinh hoạt.
Cũng sẽ bỏ ra chút thời gian đến Nhất Niệm ngồi ngắm Quý Ninh Hinh, để nàng bốc lột sức lao động, giúp nàng ti tỉ chuyện lặt vặt, chưa kể phải vẽ tranh cho nàng làm kỉ niệm.
Dù vậy nhưng vẫn không một lời kêu ca, ngược lại còn có vẻ như cô rất hưởng thụ sự "ngược đãi" này.
Kể từ nguy hiểm lần trước, Cảnh Hạ Vũ ý thức được sự cần thiết của điện thoại thông minh ngày càng rõ.
Cô dùng số tiền vẽ tranh vừa nhận được đi mua một cái di động mới, là loại rẻ tiền nhưng vẫn có kết nối mạng đầy đủ.
Quý Ninh Hinh giúp Cảnh Hạ Vũ tạo weibo và wechat, sau đó bảo Cảnh Hạ Vũ viết một bài đăng lên trang cá nhân, nàng chỉ cần chuyển tiếp để thông báo với mọi người về tài khoản mạng xã hội của cô.
Sau này Cảnh Hạ Vũ sẽ tự mình trao đổi và nhận yêu cầu của khách hàng.
Phía dưới bài đăng đầu tiên của Cảnh Hạ Vũ có rất nhiều bình luận từ những người yêu nghệ thuật.
Ai không biết còn tưởng đây là weibo của nghệ sĩ nổi tiếng nào đó.
...!
Một ngày đẹp trời nào đó.
Cảnh Hạ Vũ đang ngồi phía sau vườn chăm chú phát hoạ thì điện thoại báo có tin nhắn wechat.
Màn hình hiển thị tên của Quý Ninh Hinh, cô vội buông cọ, ấn vào xem.
Quý Ninh Hinh gửi qua một nhãn dán hình mèo con khóc huhu, theo sau là tin nhắn âm thanh.
Cảnh Hạ Vũ cười nhẹ, click vào tin nhắn, âm thanh vừa vang lên đã nghe thấy nàng ở phía bên kia bù lu bù loa như con mèo nhỏ trên kia, mách lẻo.
"Hạ Vũ, dạo này không biết thế nào mà nhiều người kéo về hẻm mở quán quá.
Con hẻm yên tĩnh của chị tự dưng lại ồn ào náo nhiệt lên rồi, khách ghé Nhất Niệm cũng nhiều nữa, chị làm không có xuể"
Quý Ninh Hinh ở trong điện thoại có vẻ như rất ấm ức, giọng điệu như muốn nói chị đang rất tủi thân, mau đến dỗ chị đi.
Cảnh Hạ Vũ phì cười với suy nghĩ của mình, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi tới chỗ nàng, không quên ôm theo Tiểu Hùng.
Đúng là đã