Hướng dẫn viên đưa cho nhóm người Quý Ninh Hinh một quyển sổ tay du lịch, giới thiệu chi tiết đầy đủ không thiếu thứ gì rồi rời đi, để cho họ tự do tìm hiểu.
Cảnh Hạ Vũ cùng hai người Quý Ninh Hinh và Lý Niệm Dao làm thành một nhóm, bắt đầu đi thăm thú xung quanh.
Là một người tin vào tín ngưỡng, Quý Ninh Hinh nghe nói trên đỉnh núi có một ngôi chùa thì ngựa không ngừng vó lôi kéo hai người kia đi lên đó.
Không tốn bao nhiêu thời gian, ba người đã đứng trước cổng ngôi chùa kia.
Mùi hương do khói nhang nghi ngút toả ra cộng thêm bầu không khí trong lành không thể tốt hơn trên núi làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Quý Ninh Hinh hít một hơi thật sâu, lấp đầy buồng phổi bằng luồng không khí trong veo.
Vui vẻ dẫn đầu đi vào.
Cảnh Hạ Vũ cùng Lý Niệm Dao dâng hương cầu nguyện xong, quay sang thấy Quý Ninh Hinh vẫn còn ngồi đó chấp tay thành tâm.
Vì không muốn làm phiền nàng nên hai người lặng lẽ đi ra, chia nhau mỗi người một hướng đi xung quanh.
Cảnh Hạ Vũ đi một vòng, đến được mõm đá dựng phía sau.
Cô bước lại gần, thấy được phía trên có nhiều cái tên được khắc lên trên.
Tò mò không biết vì sao, cái biển gỗ nhỏ kế bên đã giải thích cho cô hiểu.
Thì ra là đá nhân duyên.
Khẽ đưa tạm chạm dọc theo những con chữ trên đá, Cảnh Hạ Vũ có chút ngưỡng mộ.
Một đứa trẻ từ nhỏ khuyết thiếu tình thương, ngoại trừ các mẹ ở viện, Cảnh Hạ Vũ hầu như chưa từng trải qua cảm giác yêu thương nào khác.
Những người có tình muốn bên nhau đến khi đầu bạc đều tìm đến đây ghi lại tên mình, hi vọng cùng nhau mãi không tách rời.
Nhìn những con chữ được khắc chằn chịt, bỗng chốc Cảnh Hạ Vũ lại ao ước một ngày nào đó cô sẽ lại đến đây cùng người mình yêu, tay trong tay để lại tên ở chỗ này.
"Hạ Vũ, em làm gì ở đó vậy.
Chị đi tìm hai đứa miết"
Nghe thấy giọng nói của Quý Ninh Hinh từ phía sau, Cảnh Hạ Vũ từ bỏ quan sát đi về phía nàng.
"Em đi loanh quanh xem một tí, lúc nãy em cùng Niệm Dao chia ra rồi"
"Tảng đá gì kia?"
"Đá nhân duyên đó, mang người trong lòng của chị đến khắc tên lên đi"
"Chị làm gì có ai chứ, hiện tại chỉ có Nhất Niệm thôi á"
Cảnh Hạ Vũ phì cười, quyết định không nói nữa.
Cô kéo tay Quý Ninh Hinh đi tìm Lý Niệm Dao, không xuống nữa thì sẽ trễ mất.
Gọi điện thoại để xác định vị trí của Lý Niệm Dao, đến khi tìm thấy thì phát hiện cô nàng đang say mê nhấm nháp ngon lành cây kem trên tay, lại còn tám chuyện không ngừng với bà lão chủ quầy, chọc cho bà cụ cười vui vẻ không ngừng.
Quý Ninh Hinh đến bên cạnh cũng hoà vào cuộc nói chuyện kia.
Cũng mua cho mình một cây kem, tiện tay mua cho Cảnh Hạ Vũ nữa.
"Hạ Vũ, mau đến đây"
Chờ cho cô từ từ đi đến, Quý Ninh Hinh nhét vào tay cô cây kem vị hoa quả tươi mát.
"Nè, cho em, mau ăn đi"
Cảnh Hạ Vũ không từ chối, đưa lên miệng từ từ ăn.
Tuyệt nhiên không tham gia vào câu chuyện, chỉ thỉnh thoảng sẽ vì những câu nói ngô nghê của Quý Ninh Hinh làm cho bật cười.
Nhìn sắc trời không còn sớm, lúc này ba người mới thật sự chào tạm biệt chủ quầy, tung tăng đi xuống núi.
- --
Sau khi ăn tối, Lý Niệm Dao nghe những người đi cùng nói gần đây có chỗ vui chơi rất thú vị, tuổi trẻ ham vui nên đã đi theo người ta tham gia náo nhiệt.
Quý Ninh Hinh bất lực nhìn cô nàng, nàng thật không muốn đến những nơi ồn ào đó nên quyết định ở nhà.
Nhưng nằm mãi trong phòng cũng nhàm chán, Quý Ninh Hinh quyết định đi tìm cái người cũng ở lại khách sạn như mình – Cảnh Hạ Vũ.
"Hạ Vũ, em có trong phòng không"
Cửa gõ không bao lâu thì được mở ra, Cảnh Hạ Vũ chưa kịp nói gì đã bị cướp lời.
"Hạ Vũ đi dạo không, chị chán quá"
"Đi ngâm suối nước nóng không? Em đang định tới đó đây"
"Suối nước nóng? Ở đâu vậy?"
"Gần đây thôi, hôm qua em vừa mới phát hiện ra trong lúc đi dạo một mình"
Không chần chờ, Quý Ninh Hinh quyết định theo Cảnh Hạ Vũ đến đó.
Suối nước nóng không quá lớn, cách khách sạn không xa, chỉ cần đi bộ khoảng chừng 1o phút sẽ tới.
Nơi đây không có người, có vẻ như chưa được đưa vào sử dụng.
Có lẽ là chính phủ vẫn chưa bắt tay vào cải tạo chỗ này.
Thật thích hợp cho hai người không thích náo nhiệt này đi đến.
Nước trong suối có độ ấm vừa phải, khoáng chất trong đây cũng không ít.
Được ngâm mình ở không gian như vậy khiến con người ta thoải mái không ít.
Quý Ninh Hinh đang nhắm mắt dưỡng thần chợt nghe tiếng đồ vật va loạt xoạt vào nhau.
Mở mắt ra nhìn thử,