Bóng đêm dần dần phủ xuống, vòm trời trong xanh bị nhiễm màu mực đen đặc, tầng mây ảm đạm che lại ánh tà dương.
Thẩm Không dừng chân cách tòa kiến trúc độc đáo cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bảng hiệu có in một từ tiếng Anh được thiết kế mang cảm giác đơn giản nhưng xa hoa:
” PUZZEL “
Những bạn học khác bên cạnh hưng phấn thì thầm với nhau, nói về câu chuyện của Từ Lâm Thịnh – người tổ chức sinh nhật.
— Gia cảnh ưu tú, trường học nâng niu, có thủ đoạn có tài nguyên, hơn nữa trông cũng rất đẹp trai.
Về căn bản thì chính là người sinh ra đã ở vạch đích danh, cho dù có hung hăng bậy bạ, tự cao tự đại nhưng vẫn có không ít người mua nợ.
Thẩm Không không nhanh không chậm theo sát phía sau bọn họ, bình tĩnh nghe hết toàn bộ câu chuyện của người này.
Thật ra anh theo đến, vì có nguyên nhân khác…
Anh từng thấy tên Từ Lâm Thịnh này trong cốt truyện — Gã chính là người đào được thân phận thực sự của Hàn Lệ: con rơi nhà họ Hàn, cũng là người đi đầu tẩy chay và bắt nạt hắn vì ganh ghét và ác ý, trong điểm tiếp xúc cốt truyện, người Hàn Lệ tàn nhẫn móc mắt cũng là gã.
Thẩm Không không dấu vết quay đầu nhìn bạn học xung quanh một vòng không được, không có gì bất ngờ, không nhìn thấy bóng dáng Hàn Lệ trong đám người.
Dù sao trong cốt truyện, trước khi thụ chính chuyển đến, Hàn Lệ là người vô hình trong lớp, hơn nữa ngay từ đầu Từ Lâm Thịnh đã có loại địch ý không tên với Hàn Lệ, nên hắn không được mời trong buổi tiệc sinh nhật lần này cũng không có gì lạ.
Từ Lâm Thịnh đi trước đoàn người đưa card trong tay cho người giữ cửa.
Đoàn người suôn sẻ đi vào PUZZEL.
Trang hoàng sau cánh cửa đơn giản đến không ngờ, hình dáng kiến trúc trong này giống như một loại tập hợp các khái niệm nào đó, ngang ngang dọc dọc với những đường nét sắc sảo quyết đoán, mang theo cảm giác khoảng cách, không có tình người, nhưng sau khi chỉnh hợp thức dậy lại có ý nhị không như vậy. So với những nơi sang trọng xa xỉ mà trước đây Thẩm Không từng trà trộn vào, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị sa đọa cao cấp thì rất khác nhau.
Thẩm Không nhíu mày, hơi bất ngờ với gu thẩm mỹ của ông chủ.
PUZZEL có tổng cộng sáu tầng, đám người bọn họ được đưa vào lô ghế riêng độc lập ở tầng 4. Trong ghế lô trang hoàng nhẹ nhàng lộng lẫy hơn đại sảnh có góc có cạnh, các chùm sáng như chuỗi hạt vòng quanh cổ, bao bọc cả gian phòng, làm cả lô ghế riêng đều có vẻ lấp lánh vui mắt.
Từ Lâm Thịnh ngồi xuống chính giữa phòng, tất cả học sinh được mời tới đều lần lượt ngồi xuống theo thân sơ xa gần.
Thẩm Không vô cùng tự giác lựa chọn một góc ánh đèn không chiếu tới, biết điều ngồi xuống trong im lặng.
Rượu muôn màu muôn vẻ đưa lên như nước chảy, gian phòng nhanh chóng tràn ngập tiếng trò chuyện oang oang và tiếng ăn uống linh đình, bầu không khí trong phòng từ từ trở nên sôi động, âm nhạc cũng dần dần chuyển về hướng kịch liệt, ánh đèn chậm rãi tối dần. Dường như sự can đảm được bóng tối và men rượu thôi thúc, càng lúc càng lớn, quy mô trò chơi tiến hành giữa phòng cũng càng lúc càng lớn.
Thẩm Không buồn bực ngán ngẩm nhấm nháp mút nước trái cây trong chén, ánh mắt tìm kiếm trên sân một vòng, nhàm chán ngáp một cái.
Anh đứng dậy, rời khỏi lô ghế riêng mà không gây sự chú ý với bất kỳ người nào.
Hành lang im ắng, tường cách âm đóng kín âm nhạc ồn ào trong phòng, chỉ có lúc đóng mở cửa mới có thể nghe thấy một đoạn nhạc tràn ra từ trong phòng.
Thẩm Không đi đến khu hút thuốc rút một điếu ra, sau đó túm nhân viên phục vụ hỏi vị trí nhà vệ sinh, vừa đi tới ngã rẽ đã nghe thấy tiếng nói chuyện cách đó không xa.
Chỉ nghe một giọng nam trầm thấp buồn bực hỏi: “… Thằng Trình Thần kia đi đâu vậy, sao không tìm thấy nó ở đâu hết?”
Một người khác lúng túng đáp: “Không, không biết, không ai nhìn thấy nó chạy đi đâu.”
Thẩm Không hơi nheo mắt lại — Anh không biết cả hai giọng nói này, nhưng trong lời nói hình như rất quen thuộc với anh, hơn nữa… ý đồ không tốt.
Anh nhẹ nhàng tiến bước, tìm chỗ bí mật hơn núp vào, tiếp tục lắng nghe.
“… Trong phòng khách cũng không có à?”
“Đúng, đúng, bạn học của nó cũng nói không thấy hắn.”
Giọng nam gắt gỏng kia hạ giọng mắng: “Phế vật! Đã nói cho mày biết vị trí rồi lại còn không tìm được người, đáng lẽ tao sớm nên đánh gãy chân mày ở đó!”
Ở đó…?
Thẩm Không ngẩn người, một suy đoán mơ hồ thành hình ở trong lòng. Anh thoáng thò người ra ngoài, dựa vào ánh sáng tối mờ trong hành lang nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy cuối hành lang không một bóng người, hai người đàn ông đứng đối diện nhau. Người đưa lưng về phía Thẩm Không có thân thể cao lớn, từ chỗ mắt