Tầng ba sòng bạc.
Vương Duệ Thành đưa tay gạt tàn thuốc lá trên bàn ra rồi nặng nề đập xuống.
Vô số mảnh thủy tinh sắc nhọn lấp lánh vỡ tung toé, lan rộng khắp mặt đất.
Trong phòng bừa bộn hết cả.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa cẩn thận.
Vương Duệ Thành buồn bực vò vò tóc, cất giọng nói: “Vào đi.”
Một tên tay chân thận trọng đẩy cửa tiến vào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng trước cửa, không dám giương mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn như lốc xoáy quét qua trong gian phòng, lúng túng nói: “Cái đó, cậu Vương,… vẫn không liên lạc được với bọn họ, cũng tìm hết những nơi khác rồi, đều nói không nhìn thấy bọn họ đi ra từ PUZZEL…”
Hắn ta còn chưa nói hết, lửa giận của Vương Duệ Thành lại dâng lên, gã chộp lấy cái cốc còn sót lại trên bàn, ném mạnh ra cửa.
Tên tay chân rụt vai lại theo bản năng, cũng không dám trốn, chỉ đành im lặng đứng tại chỗ.
Vương Duệ Thành tức giận tránh trong phòng khách, gương mặt béo múp đỏ lên, tức đến nỗi thịt mặt cũng rung rung: “Không tìm được? Không tìm được!? Vậy thì tiếp tục tìm, tiếp tục liên hệ cho tao! Nếu như anh ba ( họ) biết tao lén lút dùng người của ảnh tiến vào cái câu lạc bộ quỷ quái kia, không những bại lộ mà còn không tìm được Trình Thần kia, đừng nói tao, chúng mày cũng xong đời theo! Biết không?”
Tên tay chân đứng ở cửa lo sợ tái hết cả mặt gật đầu, chuồn như đi trốn.
Trong phòng lại im ắng, Vương Duệ Thành như quả bóng da xì hơi nặng nề ngã ngồi xuống sô pha, mệt mỏi lau mặt hối hận.
Thật ra gã cũng là nhất thời bốc đồng, lúc phái người đi dẫn cha Trình Thần tới thật sự không nghĩ nhiều…
Kết quả không cẩn thận gây thành họa lớn, không những không mang được người về mà thủ hạ của mình còn bị người ta bắt hết sạch.
Điện thoại di động của gã đột nhiên vang lên.
Vương Duệ Thành nhìn hiển thị cuộc gọi đến, hai mắt tối sầm ngay lập tức. Gã do dự lúc lâu mới tuyệt vọng nhận điện thoại:
“… Alo? Anh ba à?”
·
Hàn Lệ đứng ở cửa trường học, cúi đầu nghịch điện thoại di động trong tay.
Ánh mặt trời chói lọi bao phủ hắn bằng một vầng sáng mờ mờ, áo khoác đồng phục học sinh khoác lên khuỷu tay, trong người chỉ mặc lót áo sơ mi trắng, làm vóc người càng thêm rắn rỏi thon dài, chọc những cô gái đi ngang qua hắn không tự chủ đưa mắt nhìn thẳng hoặc lén về phía này liên tục.
Hắn rũ mắt, phảng phất không có tí cảm giác nào với tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Trên màn hình điện thoại đã tối xuống, một tin nhắn đến từ số liên lạc không xác định hiển thị đã đọc.
— Kẻ xâm nhập PUZZEL đã khai ra chủ nhân đằng sau bọn họ.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên bọn họ được phái tới sòng bạc vào ngày Hàn Lệ đi bàn chuyện làm ăn ở thành Đông. Căn cứ theo lời giải thích của một trong số đó, sau khi ông chủ bọn nhìn thấy mấy lưu manh bị đánh rất thảm, mới kinh hãi đến mức biến sắc, khẩn cấp phái bọn họ ra ngoài, đồng thời dặn bọn họ mang cha Trình Thần tới, lấy danh nghĩa thấy con trai học hành dốt nát để lừa anh ra, hơn nữa còn có thể phòng ngừa bạn học của anh nghi ngờ.
Bây giờ Hàn Lệ nắm giữ hai loại tài nguyên sáng tối. Ngoài sáng, ngành thương mại lấy PUZZEL làm điểm khởi đầu để mở rộng và phát triển. Thế lực ngầm lại liên quan đến Lâm Tử Dũ, cậu ta làm việc cẩn thận và bí mật. Hai loại thân phận được hắn ẩn giấu kín kẽ không một lỗ hổng. Rõ ràng thế lực mới vào thành Đông phát hiện kẽ hở nên mới thả lời đồn ra thăm dò hắn, không ngờ kết quả lại bị mấy tên lưu manh lỗ mãng quậy tung.
Mà Trình Thần vốn lộ diện trong sòng bạc cùng ngày với hắn, bây giờ còn bị phát hiện là người cứu hắn trước bọn lưu manh, vì vậy bị ngộ nhận là người của hắn cũng không có gì lạ.
Liên quan đến sổ sách Trình Trạch Khang nhắc tới, trong lòng Hàn Lệ có một suy đoán mơ hồ.
Rất nhiều sòng bạc có một ít quy tắc ngầm không thể cho ai biết, cho dù kinh doanh hợp pháp cũng vậy, bọn họ sẽ trộn một số bàn bị động tay động chân vào trong các bàn chơi bình thường, từ đó thu hoạch được một khoản thu nhập xám lớn. Vậy nên bình thường bọn họ sẽ chuẩn bị hai loại sổ sách sáng tối, chỗ sáng không có vấn đề nhưng chỗ tối là dùng để ghi chép những khoản thu nhập xám không thể báo cáo này.
Trình Thần có kỹ năng đánh bạc kinh người, lại bị cho là thủ hạ của hắn, đương nhiên sẽ bị người kinh doanh sòng bạc nghĩ là hắn phái người đi tìm những bàn tiêm nước* kia, rồi từ đó tính được khoản xám của bọn họ, cho nên mới làm họ sốt sắng như vậy.
[ Bàn tiêm nước: chú thích chương 11. ]
Điện thoại di động trong lòng bàn tay rung lên hai lần:
“Tiếp theo ngài chuẩn bị làm gì?”
Hàn Lệ hơi nheo mắt lại, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình:
“Tìm sổ sách.”
Nếu các người sợ sổ sách rơi vào tay tôi đến thế, vậy tôi không thể không tìm nó rồi.
Lúc này, quần chúng bên cạnh hỗn loạn tưng bừng, Hàn Lệ tắt màn hình đi, ngẩng đầu lên nhìn về hướng tiếng xao động truyền ra.
Chỉ thấy học sinh chuyển trường vừa chuyển tới lớp họ hôm nay đang xuyên qua đám người, đi thẳng về phía mình, thân hình thon dài của cậu ta như măng non mới mọc,