Hàn Lệ tỉnh bơ thu tay lại, giấu ra sau lưng, trên mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh như cũ. Hắn nhìn Thẩm Không:
“Chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Thẩm Không tối sầm, biểu cảm nhìn không ra vui buồn, chỉ vươn tay, lạnh nhạt nói: “Tôi nhìn xem.”
Hàn Lệ vô thức nhìn sang chỗ khác, hơi mất tự nhiên mím mím môi: “… Chỉ là bóng thôi mà, không sao hết.”
Thẩm Không không nói lời nào, kéo cái tay Hàn Lệ giấu sau lưng ra.
Ngón tay hắn hơi co vào, chống cự trốn ra sau nhưng lại bị Thẩm Không cương quyết cố định tại chỗ, không thể động đậy tí gì.
Trên mu bàn tay thon dài trắng nõn sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, màu sắc chỗ bị thương dần dần đen lại, hiện ra màu xanh tím ghê mắt kinh lòng dưới ánh mặt trời, khớp xương chỗ đó cũng bị xước hết, tơ máu nhàn nhạt chảy ra từ miệng vết thương.
Ánh mắt Hàn Lệ xẹt qua ngón tay bị Thẩm Không nắm chặt, mất tự nhiên quay đầu đi, vành tai giấu trong mái tóc đen hơi đỏ lên nóng rực.
Thẩm Không kéo kéo khóe môi nhưng trên mặt lại không có chút ý cười nào.
Anh buông tay ra, xoay người đi về phía đầu mào gà, bước chân trầm ổn và vững vàng, như là giẫm lên nhịp đập trái tim vậy.
Đầu mào gà vừa nãy là do một phút bốc đồng thôi, bây giờ nhìn thấy Thẩm Không tới gần càng thêm chột dạ trong lòng, chân cũng mềm nhũn luôn.
Vốn dĩ gã chỉ định đá bóng về phía Thẩm Không, không ngờ kết quả lại đập vào Hàn Lệ bên cạnh anh đã đủ làm gã hoảng loạn —— Mà gã càng không ngờ, Trình Thần không chỉ ôm đùi Lâm Tử Dũ, mà ngay cả Hàn Lệ hình như cũng có quan hệ rất tốt với anh, thậm chí còn giúp anh chặn bóng rổ bay tới…
Thế mà gã lại vì Trình Thần, vô tình đắc tội liên tiếp nhân vật không thể đắc tội nhất trong trường!
Đầu mào gà nở nụ cười lấy lòng với Thẩm Không, còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Không đã bất ngờ đạp vào giữa bụng gã.
Theo phản xạ, gã nôn khan ra tiếng, cong người lại như tôm.
Thẩm Không lộ ra một nụ cười mỉm dịu dàng, khom lưng nói nhỏ bên tai gã: “Một đạp này là vì chính tao.”
—— Vì nửa năm Trình Thần bị đám lưu manh cậy lớn hiếp nhỏ này bắt nạt sỉ nhục.
Anh vỗ cái ót bây giờ đã bóng loáng của gã đầu mào gà, quạt gã bổ nhào về phía trước, chật vật ngã quỵ trên mặt đất.
“Đây là vì vừa rồi mày ra tay sau lưng tao.”
—— Tuy cuối cùng không đập đến, nhưng không có nghĩa là không làm mà?
Học sinh xung quanh chú ý tới hỗn loạn bên này, bắt đầu tụ tập về đây, Thẩm Không cũng không vội vàng, thong thả ung dung dùng gót chân nghiền mu bàn tay chống lên của đầu mào gà, nhẹ nhàng nói bâng quơ:
“Đây là vì mu bàn tay của bạn tao.”
Đầu mào gà kêu lên thảm thiết.
Mà Thẩm Không vẫn trấn định thản nhiên dẫm lên bàn tay gã, đứng yên ở phía bên kia người gã.
Giáo viên thể dục dẫn theo phần lớn người chạy tới, vội vội vàng vàng tách đám người ra nhìn vào giữa sân, ông khom lưng nâng đầu mào gà ngã dưới đất dậy, nghiêm khắc nhìn chung quanh một vòng, mở miệng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì thế này?”
Thẩm Không thản nhiên trả lời: “Chỉ là trêu đùa thôi, lúc tranh bóng sượt qua ——”
Anh nhìn chằm chằm đầu mào gà mướt mồ hôi lạnh: “Đúng không?”
Đầu mào gà hoảng loạn ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, lại quay đầu nhìn trộm Hàn Lệ đứng cách đây không xa, vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, không sai không sai, chỉ là lúc tranh bóng không cẩn thận sượt qua thôi…”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của giáo viên, sắc mặt Thẩm Không bình tĩnh và vô tội.
Giáo viên do dự một chút, cúi đầu nhìn kỹ đầu mào gà, phát hiện trên người gã ngoại trừ ít đất dính lên thì không có vết thương nào, lại quay đầu nhìn vết thương trên tay Hàn Lệ, cuối cùng vẫn quyết định biến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Ông giơ tay xua đuổi đám học sinh vây xem bên cạnh: “Nên làm gì thì đi làm đi, chỗ này không có gì hay ho đâu.”
Nói xong, lại quay đầu nhìn Thẩm Không, nói: “Dẫn bạn cậu đi phòng y tế xem xét, băng bó một chút.”
Thẩm Không mỉm cười đồng ý rồi kéo cổ tay Hàn Lệ đi ra ngoài sân thể dục.
Ồn ào quay xung quanh người từ từ thu nhỏ lại theo khoảng cách với sân thể dục lớn dần, Hàn Lệ im lặng đi theo sau Thẩm Không, ngoan ngoãn để mặc anh lôi kéo mình đi về nơi xa, từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng trên cổ tay bị nắm chặt của mình.
Hắn vốn là người nhịn đau rất giỏi, dường như đau đớn trên mu bàn tay càng thêm nhỏ bé không đáng kể vào lúc này.
Cảm quan khắp cơ thể như đang tập trung hết ở cổ tay bị kéo đi của mình.
Lòng bàn tay ấm áp nóng rực của đối phương ủi ấm làn da lạnh lẽo nơi cổ tay, trong lồng ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn một lần nữa, phảng phất bị lưỡi dao sắc bén đâm vào, nhưng lại giống như được ngâm vào nước ấm, có cảm giác vừa chua vừa mềm.
Thậm chí Hàn Lệ còn không khống chế được, muốn giơ tay đè lại ngực, như đang sợ tiếng tim mình