Trong lòng Thẩm Không hiện lên vô số phỏng đoán ngay lập tức, nhưng đều bị anh tỉnh bơ giấu dưới hàng lông mi đang rũ xuống.
Anh dùng bộ dạng sợ hãi ngẩng đầu lên, hơi khiếp đảm nói: “Nhưng, nhưng tôi hoàn toàn không quen biết tiền bối Diệp, tôi chỉ sợ rất khó…”
Còn chưa nói hết lời, người đàn ông trung niên ngồi đối diện đã sốt ruột ngắt lời anh:
“Đương nhiên không phải muốn cậu giống cậu ấy y như đúc, bằng không mục đích thật sự quá rõ ràng.”
Thẩm Không ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, sau đó lấy hết can đảm mở miệng nói: “Vậy… vậy ngài có thể nói cho tôi chút chuyện trước kia của họ sao, như vậy ít nhất tôi cũng có thể hiểu thêm nhiều hơn, tận lực không làm hắn nghi ngờ…”
Nhưng, thật bất ngờ, người đàn ông trung niên lắc lắc đầu:
“E là chúng tôi không thể giúp cậu mặt này, bởi vì tư liệu của Hàn Lệ trước khi ra nước ngoài rất ít, chúng tôi cũng không hiểu tình hình lúc trước lắm.”
Ngay sau đó, ông ta hất hất cằm về phía folder trước mặt Thẩm Không, bổ sung:
“Tư liệu cậu cần biết đều ở trong đó, bây giờ cậu có thể xem một chút.”
Thẩm Không dừng lại, duỗi tay cầm lấy phần folder kia. Phân lượng tư liệu trong tay có vẻ rất mỏng, nhẹ bay bay gần như không thể cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Anh mở bức ảnh trên cùng ra rồi đọc tư liệu phía dưới nhanh như gió.
Trên giấy trắng mực đen, hơn 20 năm cuộc đời Hàn Lệ bị súc tích ngắn gọn trong mấy dòng —— Từ người thừa kế nhà họ Hàn vạn chúng chú mục, đến thằng con trai tàn phế bị nhà họ Hàn từ bỏ, lại tới kỳ tài thương nghiệp mang theo lý lịch làm người ta kinh sợ về nước. Thẩm Không không khỏi cảm thấy ngũ vị tạp trần, có một loại cảm xúc phức tạp như là tận mắt thấy thằng nhóc con mình trưởng thành, thời gian đã trải qua trước đó dường như đang rõ ràng trước mắt.
Nhưng, trong khi cảm khái, Thẩm Không cũng nhạy bén phát hiện manh mối:
Trong cốt truyện ban đầu, Hàn Lệ bị đưa ra nước ngoài là bởi vì quản gia chết nên tính cách cực đoan, cắn đứt một ngón tay của tên bắt nạt, còn móc mắt kẻ cầm đầu.
Nhưng, dưới sự can thiệp của Thẩm Không, tuy không thể bảo đảm Hàn Lệ có thể lấy một địch mười khi chiến đấu, nhưng đối phó với mấy tên học sinh cấp 3 thì dư sức. Tuy Thẩm Không thoát ly thế giới ngay lúc xảy ra vụ tai nạn giao thông mấu chốt ảnh hưởng đến số phận Hàn Lệ, nhưng trước khi anh mất đi ý thức đã xác nhận quản gia vẫn chưa chết.
Vậy… Hàn Lệ lấy cơ hội gì để ra nước ngoài chứ?
Trên tư liệu không viết.
Thậm chí ngay cả thời cấp 3 của Hàn Lệ cũng không có xuất hiện dù chỉ là một chữ, như thể… bị cố tình cắt bỏ trong hồ sơ.
Nhưng điều Thẩm Không không rõ lắm là, thông tin trong khoảng thời gian này là cố chủ hiện tại của mình không thể tra được, hay không muốn để lộ cho mình biết?
Anh che dấu nghi vấn trong lòng, khép hồ sơ trong tay lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở cái bàn đối diện.
Sau khi Thẩm Không đọc xong hồ sơ, đối phương ném một folder khác cho anh.
Thẩm Không mở folder ra.
Thế mà bên trong lại là kịch bản phim truyền hình có cái tên thật kêu 《 Tháp Quy Nguyên 》.
Người đàn ông trung niên mở miệng giải thích: “Đây là kịch bản Hàn Lệ đầu tư gần đây, hắn sẽ xuất hiện trong buổi casting ( thử vai ), hy vọng cậu có thể nắm chắc. Nhân vật cậu thử vai là nam số 6, nhưng mà vai diễn không nhiều lắm, sau đó thứ ba sẽ tổ chức phỏng vấn. Tất nhiên người tham gia bộ phim này cũng không ít, ngoài việc sắp xếp cậu vào cuộc phỏng vấn thì chúng tôi không thể mở rộng tầm ảnh hưởng với bộ phim này nữa. Nếu cậu không thể nhận được vai này, e rằng chúng tôi cũng không thể làm gì được.”
Vừa đánh vừa xoa, giọng nói người nọ dịu lại, an ủi:
“Nhưng cậu không cần quá căng thẳng, nhân vật này không khác thiết lập nhân vật đầu tiên của Diệp Cảnh Hoan khi tiến vào giới giải trí lắm, cậu cẩn thận nghiền ngẫm thần thái của cậu ấy một chút, đến lúc đó chúng tôi sẽ tận lực phát huy sức ảnh hưởng một hồi, cơ hội vẫn rất lớn.”
Thẩm Không cất kịch bản đi, cảm động rớt nước mắt gật gật đầu, nói năng hơi lộn xộn: “Cảm ơn cảm ơn, tôi, nhất định sẽ nắm chắc cơ hội, không để các ông thất vọng.”
Người đàn ông trung niên kia gật gật đầu, rồi tùy tiện phất phất tay ra hiệu Thẩm Không có thể đi rồi.
Thẩm Không cầm hai phần tư liệu đứng lên từ trên ghế, vừa mới đi được hai bước, hình như đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn ông ta, hơi ngượng ngùng nói:
“Đúng rồi, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?”
Người đàn ông trung niên do dự một giây, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của Thẩm Không: “Tôi họ Đường, cậu gọi tôi anh Đường là được.”
·
Thẩm Không về đến nhà, đơn giản lật lật kịch bản mình sắp thử vai.
Nó là đại IP*, kể về một triều đại hư cấu sắp sụp đổ, thế lực trong nước đấu đá phân tranh quyền lực, cùng với số phận của rất nhiều người nóng vội với quyền thế danh lợi, hoặc bị xu thế thời đại lôi kéo. Cấu tứ to lớn, nhân vật đa dạng, cốt truyện phức tạp và nặng nề, chỉ từ kịch bản trước mắt đã có thể nhìn ra mức độ coi trọng của các công ty đối với nó.
[ Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu. ]
Đạo diễn tên là Bùi Tu Nhiên, Thẩm Không tra xét, vị này chính là đạo diễn thiên tài nổi tiếng trên thế giới. Chỉ cần là phim y làm đạo diễn, danh tiếng và doanh thu phòng vé đều có thu hoạch kinh người, nhưng trình độ bắt bẻ của y với kịch bản và diễn viên cũng nổi tiếng trên thế giới, nghe đoàn phim y đồn từng có tiểu hoa* đang nổi bị y mắng đến khóc luôn.
[ Tiểu hoa: Nữ diễn viên trẻ chưa có thành tựu chuyên môn nổi bật. ]
May là lần này Thẩm Không cạnh tranh nam 6, vai diễn trong toàn bộ kịch bản chiếm không nhiều, ít nhất còn có một đường sống.
Nhân vật này tên là Quý An Nghi, là con thứ của tả tướng đương triều, xuất thân nhà cao cửa rộng, thích đọc văn thơ, nhã nhặn mà ngây thơ, từng lấy văn thơ kết bạn với nam chính, cùng thưởng thức lẫn nhau. Nhưng lúc Quý An Nghi du lịch bên ngoài, tả tướng lại bị đế vương điên cuồng bạo ngược lấy tội mưu phản ban cho cái chết.
Quý An Nghi đau đớn tuyệt vọng hết sức chuyển đầu dẫn dắt phản quân cho nam chính, nhưng lại bị thiên địa quân thân sư cương thường luân lý (1) trói buộc ngày ngày tra tấn. Mãi cho đến khi gặp được nữ chính mới có chờ mong mới với tương lai, nhưng khi biết nam chính yêu nữ chính say đắm lại ảm đạm rời khỏi. Trong một lần mai phục tiếp theo, Quý An Nghi bảo vệ nữ chính nên bị loạn tên bắn chết.
Tóm lại, nhân vật bi tình, thiết lập nhân vật hút fan, nhưng cốt truyện so với các nhân vật khác trong phi ônm lại đơn giản nhất.
Thách thức không lớn lắm.
Thẩm Không đứng dậy, duỗi cái eo lười rồi cầm folder trên bàn lên.
Đúng lúc này, bức ảnh kẹp trong hồ sơ rớt ra, bay bay đung đưa rơi xuống mặt đất.
Thẩm Không dừng một chút, khom lưng nhặt ảnh chụp lên.
Hàn Lệ rút đi trẻ con thời niên thiếu đọng lại trong tờ giấy in ảnh mỏng manh, lẳng lặng nhìn vào đây.
Đúng lúc này, Thẩm Không đột nhiên cảm thấy hình như tấm ảnh sai sai sao sao, thoáng đưa bức ảnh lại gần hơn một chút, cẩn thận quan sát.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt ảnh bóng loáng, dừng lại trên cái gậy chống Hàn Lệ nắm chặt.
Bên ngoài gậy đen nhánh sáng bóng, vân gỗ tinh xảo trải rộng trên đó không có quy luật, ở chỗ giao nhau giữa đỉnh gậy và thân gậy có tì vết nho nhỏ không nổi bật, như chỉ là cái bóng nhô ra dưới khớp ngón tay.
Thẩm Không nhướng mày, biểu cảm nặng nề và ủ dột.
Nếu anh không nhìn nhầm… chắc đây là cơ quan bí mật, thân gậy trống rỗng, có thể giấu vũ khí, bên trong bao phủ chất liệu đặc biệt, không thể kiểm tra phát hiện bằng cách bình thường. Nó từng rất phổ biến trong giới lính đánh thuê và sát thủ, mãi cho đến mấy năm gần đây mới mai danh ẩn tích vì mất tính ẩn nấp.
Nhưng vì sao Hàn Lệ lại có cái này?
Tình cảnh bây giờ của hắn hung hiểm cỡ nào mới buộc phải mang theo vũ khí tùy thân…?
Thẩm Không không biết đáp án.
Điều duy nhất anh biết là, nhanh chóng nhìn thấy Hàn Lệ đã trở thành chuyện quan trọng nhất, dù sao thì chỉ khi biết được thời gian tiếp điểm này trong cốt truyện, anh mới có thể quyết định bước tiếp