Nhưng sở dĩ Thẩm Không mãi không chủ động liên lạc với Hàn Lệ… còn một nguyên nhân rất quan trọng.
— Anh vẫn là người mới trong chuyện bao dưỡng.
Trước đây lời ăn tiếng nói của anh đều bắt chước theo những phim Mạnh Minh Hiên diễn và đoạn phỏng vấn ngắn cậu ta tham gia, kết hợp với lịch sử trò chuyện của cậu ta và người khác mà xác định, vậy nên Thẩm Không chỉ biết mỗi hình thức ở chung của Mạnh Minh Hiên và người đại diện trong lúc đó, nhưng cách nói chuyện với kim chủ… Thẩm Không không dò được đường nào. Trước đây Mạnh Minh Hiên cũng chưa từng bị bao dưỡng nên chẳng có bản mẫu để anh bắt chước theo.
Thẩm Không vô thức nhíu mày, anh còn chưa nghĩ kỹ xem nên làm gì thì điện thoại di động lại đột ngột vang lên.
Người gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại nhấp nháy theo tiếng nhạc chuông:
Hàn tổng tổng tổng.
Thẩm Không: “…”
Ờm, xem ra chắc là anh đã lưu vào lúc say rượu.
Điện thoại di động rung rung trong lòng bàn tay, Thẩm Không hít sâu một hơi, dùng ngón tay cái lướt qua màn hình điện thoại, nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấm khiêm tốn của Hàn Lệ:
“Đến thành phố E à?”
Thẩm Không dùng ba giây để suy tư xem nên lấy giọng nói nào để trò chuyện với kim chủ, cuối cùng hạ quyết định làm thế nào cho an toàn:
“Đúng…”
Lời nói vừa cất lên, anh đã cảm thấy thái độ của mình hình như quá lạnh nhạt xa lánh bèn vô thức dừng luôn, sau đó thái độ quay ngoắt 180 độ:
“– Thân ái?”
Hàn Lệ: “…”
Thẩm Không: “…”
Micro cả hai bên đồng thời rơi vào im lặng quỷ dị.
Thẩm Không dựa vào bộ da mặt dày chống xấu hổ bay qua muôn vàn thử thách của mình, hắng giọng một cái, bình tĩnh tự nhiên bổ sung nốt nửa câu sau:
“– Hàn tổng yêu dấu.”
Hàn Lệ ở đầu bên kia điện thoại im lặng lúc lâu mới dùng giọng điệu vi diệu mở miệng nói:
“… Ừm… Xưng hô này của cậu đúng là rất rất khác biệt.”
“Vâng, dù sao chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt cảm kích và mong ước của tôi đối với ngài.”
Thẩm Không bịa đặt mà mặt không đỏ tim không đập, sau đó nhanh chóng xé rách đề tài vừa nãy: “Hàn tổng, sao muộn như vậy rồi mà ngài còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không?”
Giọng nói micro bên kia cũng khôi phục sự bình tĩnh:
“Không có gì, chỉ là muốn xem cậu có hài lòng với tài nguyên hiện tại không thôi?”
Thẩm Không trả lời với tốc độ sét đánh: “Đương nhiên, cực kỳ hài lòng, cảm ơn Hàn tổng vun bón.”
“Hửm?” Giọng nói trầm thấp của Hàn Lệ hơi cao lên, âm tiết lộ rõ sự khó hiểu: “Tại sao bây giờ không gọi tôi là Hàn tổng yêu dấu nữa?”
Thẩm Không: “…”
“… Cảm ơn Hàn tổng yêu dấu vun bón.”
Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói xen lẫn tiếng cười của Hàn Lệ: “Vậy nên là, bây giờ cậu được hưởng thụ hết chỗ tốt khi bị bao dưỡng mà trên mạng nói rồi sao?”
Thẩm Không im lặng một lúc lâu.
Câu nói này quen quá.
Anh mơ hồ nhớ lại, lúc mình say rượu, hình như — hình như — hình như đúng là đã nói một câu nói như vậy?
Thẩm Không: “……….”
Tại sao thằng nhóc này lớn lên lại làm người ta chán ghét như thế nhờ???
·
Sau khi cúp máy, trên mặt Hàn Lệ vẫn mang theo ý cười chưa tan, dường như ngũ quan có tính công kích mạnh cũng dịu lại một chút, đôi mắt đen nhánh như hồ nước sâu thẳm gợn sóng dưới ánh trăng, góc cạnh sắc bèn toàn thân cũng bị mài đi in ít.
Đang lúc này, cửa phòng làm việc của anh bị gõ nhẹ hai lần.
“Vào đi.”
Hàn Lệ bỏ điện thoại vẫn còn hơi ấm trong tay lên trên bàn, đốt ngón tay gầy gò giao nhau, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Triệu Quân ôm một chồng tài liệu lớn vào, cậu ta đẩy kính mắt, lúc ánh mắt rơi xuống mặt Hàn Lệ không khỏi sửng sốt, khó tin hỏi:
“… Sếp à, hôm nay tâm trạng của anh khá tốt nhỉ?”
Cậu ta đặt chồng tài liệu trên tay xuống bàn Hàn Lệ, nháy mắt trêu chọc hắn mới nhiều chuyện hỏi:
“Là vì gần đây bao dưỡng ngôi sao trẻ kia sao?”
Vào đêm trước khi Hàn Lệ bị ép ra nước ngoài, hắn đóng cửa phần lớn xí nghiệp đứng tên mình, chỉ để lại PUZZEL cho Triệu Quân quản lý và điều hành, cũng coi như là một mức độ chặt đuôi tìm đường sống khác. Vì vậy tám năm ở nước ngoài, Hàn Lệ cũng không thoát ly hẳn thị trường và tình hình trong nước, chỉ thị từ xa thông qua Triệu Quân để bí mật mở rộng quan hệ và tài nguyên, cho nên là sau khi hắn về nước mới có thể nhanh chóng giành được lợi thế.
Mà Triệu Quân cũng được coi là thủ hạ lâu nhất của hắn.
Hàn Lệ trở lại vẻ mặt vô cảm trước đó một lần nữa:
“Sao thế? Cậu không biết Mạnh Minh Hiên là do Hàn Tử Trạc phái tới à?”
Triệu Quân ha ha cười khan hai tiếng rồi đột nhiên nghiêm túc hẳn:
“Nhưng mà lâu rồi em không thấy anh thoải mái như vậy — Xem ra ngôi sao trẻ kia tâm cơ lắm đấy, sếp à anh đừng bị bùa mê thuốc lú của cậu ta mê hoặc nhé…”
Triệu Quân nhìn đôi mắt đen nhánh không vui chẳng buồn của Hàn Lệ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nuốt luôn lời vào bụng.
Ngón tay Hàn Lệ gõ nhẹ trên mặt bàn hai lần, phát ra tiếng gõ rõ ràng, hờ hững nói:
“Chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.”
Ngay sau đó, Triệu Quân chưa kịp nói thêm gì nữa, Hàn Lệ đã nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói lạnh lẽo mang theo uy hiếp cực mạnh:
“Cậu có thời gian nói những thứ này, không bằng ngẫm lại chuyện phía Đông xử lý thế nào rồi? Vậu cũng không muốn tiền thưởng cuối năm bị nhỡ đâu nhỉ?”
Triệu Quân ỉu xìu xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa oán thầm:
— Cho mượn cả máy bay tư nhân mà còn gặp dịp thì chơi á?
Có ma mới tin ý.
·
Năm giờ sáng hôm sau, sắc trời còn tối đen đã bắt đầu ghi hình.
Ekip chương trình lần lượt tập kích từng căn phòng của chúng khách mời — Đương nhiên đã sớm thông báo những thứ cho các ngôi sao hết ời, để tránh khỏi xấu mặt hoặc tiết lộ việc riêng tư ấy mà.
Chỉ đến lúc tập kích phòng Mạnh Minh Hiên thì không suôn sẻ lắm.
Bởi vì khi rời giường anh tức giận ném gối đập trúng camera nên bất ngờ bị ngắt ghi hình tạm thời.
Tuy phải trải qua một số khúc chiết nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi đánh thức hết sáu vị khách mời.
Trợ lý mới Tiểu Lâm kinh hồn bạt vía liếc mắt nhìn sắc mặt áp thấp âm trầm của Thẩm Không, rồi nhanh chóng quay đầu trước khi anh nhìn sang, cứ như là trời đất tối sầm khóc không ra nước mắt ấy. Cậu cảm thấy hình như mình có thể nhìn thấy hot search sau khi chương trình phát sóng luôn rồi —
# Mạnh Minh Hiên phách lối ## Mạnh Minh Hiên trưng mặt thối #
Sau khi ăn sáng đơn giản xong, mọi người ngồi lên cái xe bus đi tới chỗ cần đến. Trên xe, ekip chương trình lấy một cái túi lớn ra rồi ôn hòa nói với các ngôi sao màn bạc: “Xin mọi người bỏ tất cả thiết bị liên lạc, sản phẩm điện tử và đồ có giá trị vào trong túi, cảm ơn vì đã hợp tác.”
Mấy vị ngôi sao hai mặt nhìn nhau, trên mặt ai cũng thấy một tầng mây đen thê thảm ảm đạm — lên thuyền giặc rồi.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể phối hợp thôi
Ekip chương trình lại đụng phải cái đinh ở chỗ Mạnh Minh Hiên.
Chỉ thấy anh bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó chơi xấu không muốn giao điện thoại ra, mấy ngôi sao bên cạnh khuyên bảo mới miễn cưỡng đưa tay ném vào trong túi, nhưng mà vẻ mặt càng xấu hơn, ngay cả lúc nói chuyện với nhân viên công tác trong ekip chương trình cũng không cho sắc mặt tốt.
Sau bao thời gian với cơ man rắc rối như thế, ấn tượng của khách mời trên xe đối với Mạnh Minh Hiên tụt rồi lại tụt.
Anh là người có lý lịch thấp nhất cả ekip chương trình, tác phẩm tiêu biểu là mấy bộ web drama và một bộ《 Tháp Quy Nguyên 》còn chưa khai máy là cùng, danh tiếng trên internet cũng kém nhất luôn, chứ đừng nói gì đến mấy lời đồn đãi bao dưỡng và đi cửa sau tiến vào nhóm gì đó. Mà trong con đường show diễn, cái loại hình tượng chuyên môn bán sự lương thiện chịu khó này, lấy kính hiển vi của cư dân mạng là có thể bắt được 800 cái lỗ thủng, còn dám làm trắng trợn như vậy… đúng là không có mắt nhìn.
Nếu như không có sự giả tạo của giới giải trí chống đỡ thì e là ngay cả nụ cười mỉm lịch sự cơ bản với Mạnh Minh Hiên khách mời cũng rất khó duy trì nổi.
Còn Thẩm Không ung dung thong thả ngồi một mình một chỗ sau xe buýt, dùng bàn tay chống gò má, sung sướng nhìn phong cảnh thay đổi liên tục ngoài cửa xe, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt.
— Kế hoạch thành.
Sau ba tiếng ngồi xe buýt, cuối cùng cũng tới chỗ cần đến.
Chúng khách mời xuống xe, không khỏi trầm trồ kêu ra tiếng.
Trước mắt là một khu rừng nguyên sinh rậm rạp và khỏe mạnh.
Rễ cây to lớn rậm rạp ngoằn ngoèo, vài người ôm không xuể, cành lá rậm rạp đan thành một vòm to lớn trên đầu, như là lọng che xanh biếc, có một loại vẻ đẹp thô sơ dã man, không có bất kỳ sự can thiệp nào từ bên ngoài nhiễu loạn sự