Sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi đơn giản một lúc, mọi người lại lên đường.
Bây giờ họ đã quen thân nhau hơn lúc mới bắt đầu chương trình nhiều, nói chuyện đùa giỡn cũng thoải mái hơn. Đới Dương làm người dẫn chương trình xuất thân là diễn viên hài, dọc theo đường đi mồm miệng khéo léo, pha trò hài hước khiến không khí toàn đội trở nên dễ chịu hơn hẳn, hai nữ khách mời bị trêu cho không khép miệng lại được luôn.
Đồng thời, ekip chương trình còn tùy thời phân phát các loại nhiệm vụ kỳ lạ quái đản cho mọi người, hoàn thành nhiệm vụ là có thể đổi được nhu yếu phẩm sinh hoạt trong tay ekip chương trình. Tuy đường xá đã dài đằng đẵng mà lại còn hiểm trở nhưng mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, cũng không xảy ra bất ngờ như ban sáng nữa nên không khí cả chặng đường vô cùng ung dung tự tại, dường như ngay cả thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Thẩm Không ở ngoài cuộc suốt hành trình.
Ngoại trừ thi thoảng tham gia tương tác xung quanh một lát để trông có vẻ không lạc lõng quá mức, thời gian còn lại anh đều tận lực cho mình ra rìa.
Nhưng trời không chiều lòng người, mỗi lần anh muốn hạ thấp cảm giác tồn tại thì Nhiễm Uyển được anh cứu một mạng ban sáng sẽ lặng lẽ kéo anh vào trong chủ đề và nhiệm vụ, hấp dẫn nhiều camera lên người anh hơn, cho anh được ánh sáng chiếu vào nhiều hơn. Còn Đoàn Minh Thành hợp tác với anh một lần hình như cho anh thành đàn em có thể dẫn dắt nên hết sức phối hợp, chứ đừng nói đến Trang Hướng Dương chuyển thành fans anh ngay từ lúc anh quăng dao, chỉ cần có cơ hội là quấn quýt lấy anh hỏi hết Đông đến Tây. Bắt đầu từ khi Trang Hướng Dương nhảy vào đây là camera luôn xoay quanh bọn họ.
Thẩm Không: “…”
Làm người vô hình khó quá.
Trước khi mặt trời lặn, đoàn người đi địa điểm cắm trại ekip chương trình chọn cho họ.
Chỉ thấy trên khu đất trống trải, có 5, 6 cái lều bạt chưa cắm lẳng lặng nằm song song nằm. Mọi người im lặng đưa mắt nhìn mảnh đất trống kia một lúc rồi ăn ý quay đầu hết loạt, trách cứ nhìn đạo diễn chương trình. Ổng cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên tiến lên phía trước, hắng giọng một cái, mở miệng nói:
“Bây giờ phát nhiệm vụ mới cho mọi người đây, vị khách mời nào dựng được lều trại trước thì có thể nhận phần thưởng bí mật của ekip chương trình.”
Tất cả mọi người ở đây đều không có tí kinh nghiệm dựng lều nào, đương nhiên chỉ có thể dựa vào trực giác đánh bậy đánh bạ, ai ai cũng luống cuống chân tay, trò cười chồng chất, tí thì đỡ lều đổ, lúc lại kéo tụt dây thừng, hận không thể mọc ra hai tay ngay lập tức, camera cẩn thận ghi lại toàn bộ cảnh mọi người rối ren loạn lạc 囧, chắc hẳn sau khi chiếu lên có thể thu hoạch làn sóng thảo luận lớn đấy.
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người mỏi mệt co quắp ngã rạp xuống đất nhưng lều bạt còn chưa đứng được, cái nào cái nấy vo tròn, bên này nhổng bên kia tụt, trông sáu mặt cứ như dưa vẹo táo nứt ấy.
Thẩm Không cũng uể oải theo.
Lều bạt trong tay quá nghe lời, muốn làm ra vẻ không thành thạo thật sự rất khó, thậm chí anh còn phải cố gắng phá hoại từng bước của mình mới đồng bộ tiến độ với mọi người, cùng đạt được dáng dấp xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cuối cùng vẫn là huấn luyện viên đích thân ra tay làm mẫu cho mọi người thì họ mới khiến lều trại của mình đạt được dáng vẻ tiêu chuẩn.
Bởi tất cả mọi người đều không hợp cách nên kết quả là không những không ai được thưởng đặc biệt mà còn phải chịu phạt nữa.
Huấn luyện viên nở nụ cười quỷ dị lấy ra hình phạt bí mật đã chuẩn bị từ lâu.
Những con sâu béo mập mềm nhũn bò loạn đầy lá cây, ngọ nguậy trong phiến lá hình cái bát, nhưng mỗi lần leo lên rìa lá sẽ bị huấn luyện viên nhanh tay nhanh mắt phủ xuống.
Nhiễm – nhát gan – Uyển vừa liếc đã hét lên một tiếng bén nhọn, ngay cả mấy cậu trai cũng sửng sốt, cẩn thận tỉ mỉ liếc vài lần xong cũng khó có thể tiếp thu, không dám nhìn về phía đó nữa.
Chỉ có Thẩm Không im lặng nuốt nước miếng một cái.
Bốn năm trước anh từng ăn chúng hẳn một tuần lúc thi hành nhiệm vụ trong rừng rậm, dưới điều kiện thức ăn khan hiếm thì loại sâu này đúng là sơn hào hải vị. Không chỉ giàu đạm mà nước lại còn ngon, chất thịt mềm mềm, vừa bỏ vào miệng đã tan ra ngay tắp lự, cho dù là còn sống hay đã nấu chín đều rất ngon. Anh và ba lính đánh thuê tự do đồng hành khác ăn đến mức gần tuyệt chủng trong vòng mười dặm mới lưu luyến bóc lột loài vật khác ngoài chúng.
Không ngờ lại gặp nó chúng đây, đúng là duyên phận mà.
Huấn luyện viên hưởng thụ ánh mắt sợ hãi của mọi người xong mới mở lòng từ bi nói cho họ biết, số sâu sẽ chia làm ba phần, hai phần chín một phần sống, nhóm khách mời hoàn thành nhiệm vụ chậm nhất sẽ phải nhận hình phạt ăn sống sâu. Mọi người nghe vậy cũng không còn nhớ gì đến rụt rè nè, đem hết sức chiến đấu và khả năng tư duy để không bị tụt lại phía sau. Còn Thẩm Không cứ vẽ nước suốt chặng đường, tận lực duy trì hình tượng vô dụng của mình.
— Đối với anh mà nói thì sống hay chín cũng chẳng sao cả.
Bởi vì đều ăn rất ngon.
·
Mặt trời chầm chậm ngả về Tây rồi chìm xuống dưới chân trời, ánh hoàng hôn đỏ vàng phủ một lớp sơn đẹp đẽ lên khu rừng nguyên sinh rậm rạp, sau đó bị bóng đêm tối đen từ từ thay thế, sắc trời xanh dương sặc sỡ dần tối, cuối cùng lắng đọng thành màu xanh đậm u ám, sâu thẳm và xinh đẹp như màu mực loang rộng.
Một ngày quay chụp làm tất cả mọi người đều mệt rã rời.
Lửa trại bùng lên giữa khu trại phát ra tiếng lửa cháy lách tách, ngọn lửa dựng lên dưới bầu trời mênh mông trông có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Thẩm Không nhặt một cành khô bên cạnh nên vào trong đống lửa.
Lửa trại