Chuyến Xe Bus Số 14

Tầng ba


trước sau

Tôi vội vàng vọt vào hô: ông Nhị, chú, các ngươi ở đâu?


Lão tổ không chút hoang mang đi theo phía sau tôi cũng không biết trong lòng lão tổ đến tột cùng là có vững vàng nhường nào gặp phải bất cứ chuyện gì hắn đều không hoảng hốt.


Sau khi dừng lại chốc lát ,thanh âm suy yếu của ông Nhị bỗng nhiên từ góc Đông Nam truyền đến.


"A Bố. . ."


Thanh âm này rất suy yếu, như là sắp chết đi, tôi vội vã chạy về phía góc Đông Nam đến phụ cận vừa nhìn, không khỏi kinh hãi.


Xác chết của bác Hải nằm trên mặt đất, vẫn là giữ nguyên dáng dấp khi chết .


Thân thể chú com lê ,bên ngoài mặc một bộ vest mà bên trong thì không có một sợi tổ chức bắp thịt, nói cách khác thân thể của chú ấy trực tiếp đã biến thành một đống khung xương!


Ông Nhị cuối cùng nằm trên đất trước túi ngủ, con ngươi vẩn đục, hô hấp chầm chậm, trên cánh tay và nếp nhăn trên mặt càng ngày càng sâu.


Tôi vội vã đỡ ông Nhị lên dọa tôi đều sắp khóc ra. Tôi hỏi: ông Nhị, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Con ngươi ông Nhị mắt thấy liền muốn tan ra, ông ấy nỗ lực nghĩ chìa tay ra sờ mặt tôi nhưng ông ấy đã không có một tia sức lực, tôi vội vàng nắm lấy tay ông Nhị đặt lên trên mặt tôi .


Ông Nhị vểnh khóe miệng, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn hiện ra một nụ cười, ông ấy dùng hết hơi thở cuối cùng trong lồng ngực nhỏ giọng nói với tôi: A Bố, có. . . Có. . . chuyện ông lừa cháu kỳ thực. . . ông là. . .


Tôi có thể từ vẻ mặt của ông Nhị nhìn ra, ông ấy cố hết sức muốn nói ra lời phía sau , nhưng thanh âm nói chuyện của ông ấy càng ngày càng nhỏ, mãi đến tận cuối cùng nhỏ như muỗi ruồi, dần dần triệt để ngừng hẳn.


Cánh tay ông Nhị mất đi cường độ, từ gò má của tôi đột nhiên lăn xuống, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.


"Bọn họ vì sao sẽ như vậy? !" Tôi quay đầu lại cắn răng, trong mắt chứ nước mắt hỏi lão tổ.


Trên mặt lão tổ rất bình tĩnh, hắn nói: trước khi tới nơi này, lần thứ nhất ở trên đường núi quanh co ta liền đã nói không sợ chết có thể tới.


Tôi không lên tiếng .


Lão tổ còn nói: Lúc vào núi, ta lại một lần nhắc nhở, không sợ chết liền tiếp tục đi.


Tôi còn là không lên tiếng.


Lão tổ cuối cùng nói: sau khi tiến vào lầu tháp chín tầng, ta còn là nói sợ chết hiện tại liền có thể đi nhưng bọn họ ai đi rồi hả ?


Lão tổ vỗ vỗ bờ vai của tôi nói: xuất hiện chuyện như vậy rất bình thường nén bi thương đi.


Tôi nhìn xác chết của ông Nhị, nghĩ lần thứ nhất ở trấn cổ Thanh Linh gặp gỡ ông Nhị, sau đó ông ấy lại dẫn tôi tìm kiếm mắt quỷ, đoạn đường này đi tới, tôi làm sao sẽ không đau lòng?


Tôi chưa từng thấy ông nội của mình trông ra sao, chỉ cảm thấy ông Nhị liền gần giống như ông nội ruột của tôi.


Quỳ trên mặt đất, tôi thật lâu khó có thể nhúc nhích, lão tổ lôi kéo tôi nói: phấn chấn lên đi, chúng ta hiện tại muốn làm chính là tìm tới kinh Nhân vương, cuối cùng lợi dụng mắt quỷ, xoay chuyển thời không một lần nữa quay lại, như vậy mọi người đều sẽ sống lại.


Tôi biết sau khi chết trên núi Thiên, trong tình huống bình thường xác chết là sẽ không thối rữa cũng không có bất kỳ mùi lạ , giờ khắc này tôi ôm xác chết ông Nhị đặt ông ấy vào trong túi ngủ, để ông ấy xem ra liền như ngủ.


Xác chết bác Hải tôi cũng đặt vào trong lều của bác ấy.


Còn xác chết chú com lê khiến tôi nghĩ không rõ.


Tôi hỏi lão tổ: tại sao bác Hải và ông Nhị chết rồi, còn có thể có dáng dấp của một xác chết, chú com lê chết rồi trực tiếp liền thành một bộ xương trắng? Thân thể của chú ấy đi đâu rồi?


Lão tổ giờ khắc này đã ngồi ở bên bếp lửa, đầu hắn cũng không quay cao trả lời tôi : tiểu tử này có thân thể sao?


Lão tổ lời nói này khiến lòng tôi chấn động, tôi nhớ lại cây thần Phạm Diễn này lúc đó chú com lê là lợi dụng tôi và Đao Như, tìm kiếm cây thần, trên danh nghĩa là tìm kiếm quan tài treo tẩy tội trên thực tế là vì bản thân chú ta tái tạo thân thể.


Mà thân thể của chú ta quả thật bị cây thần Phạm Diễn tái tạo rồi, nghiêm ngặt mà nói, chú ta có không phải là thân thể mà là khung xương dính đầy chất lỏng của cây thần Phạm Diễn?


Tôi nghĩ tới trước lúc ra cửa ,thân thể chú com lê đã bắt đầu thối rữa, lúc đó lồng ngực của chú ấy thối rữa đã rất nghiêm trọng rồi, tôi đều có thể nhìn thấy hai mảnh lá phổi bên trong một lên một xuống, không ngờ ,không chờ tôi trở lại lầu tháp chín tầng , chú ta liền đã thối rữa thành một bãi xương trắng.


Tôi ôm hài cốt chú com lê nhẹ nhàng đặt vào trong túi ngủ, thở dài, lúc này mới đi về phía bếp lửa .


Đến bên bếp lửa, lão tổ vẫn là an ủi tôi ,hắn nói: đừng nóng vội, chỉ cần có mắt quỷ, tất cả mọi chuyện đều có khả năng nghịch chuyển, một hồi hai chúng ta lên tầng hai xem xem.


Tôi hỏi: tiến vào tầng hai không phải trực tiếp liền chạy tới bên ngoài sao? Tôi không nghĩ lại chạy đường nữa.


Lão tổ lắc đầu nói: không nhất định, hỏa liên nở hoa rồi, tầng thứ hai hẳn đã phá hết, nghỉ ngơi một hồi, đi lên xem xem, chờ lão Lạt Ma trở về, chúng ta liền hỏi hắn đi nơi nào tìm kiếm băng xà.


Hai chúng tôi một người uống một hớp nước nóng, nghỉ ngơi một hồi,liền đi lên lầu hai.


Lúc tới lầu hai, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đúng như dự đoán, cảnh tượng đập vào trong mi mắt lại cũng không là tuyết lớn đầy trời mà là một toà thư viện gác xép trang nghiêm.


Nơi này bày đầy vô số giá sách cũ kỹ, trên giá sách bày kinh thư, có vài cái là kinh Phật chữ Hán , có vài cái là kinh Phật Phạn văn , còn có rất nhiều hỗn tạp tôi căn bản không nhận biết.


"Nguyên lai lầu hai là một tàng kinh các (như thư viện)? Kinh Nhân vương sẽ ở đây hay không?" Tôi nghiêng đầu hỏi lão tổ.


Trên mặt lão tổ không có bất kỳ vẻ vui thích, trái lại thở dài nói: kém quá xa so với trong tưởng tượng của ta xem ra muốn tìm được kinh Nhân vương, chúng ta còn cần làm rất nhiều chuyện.


Đang nói chuyện, cầu thang bằng gỗ bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân đạp đạp đạp nghe tới như là có người đang lên lầu.


Hơn nữa thanh âm giẫm lên cầu thang này rất bằng phẳng, rất đều đều, rất nhẹ,

từ phương diện này để phán đoán, người này hẳn không phải người nôn nóng.


Tôi và lão tổ đồng thời nhìn về phía cửa , sau một khắc, xuất hiện ở cửa thang gác lầu hai quả nhiên là người quen mà chúng tôi đã gặp vài lần .


Lão Lạt Ma!


Lão Lạt Ma nhìn thấy chúng tôi trong lầu hai cũng là đột nhiên sững sờ, trực tiếp đứng tại chỗ ngây ra!


Lão tổ thấy Lạt Ma phản ứng như vậy rất là thoả mãn, hắn làm dấu tay xin mời với Lạt Ma, chờ sau khi Lạt Ma hai người bọn họ ở trong phòng ngồi xuống, lão tổ cười nói: lão bằng hữu, thế nào?


Lão Lạt Ma không ngừng gật đầu nói: mấy trăm năm qua, chưa bao giờ có người từng bước vào tàng kinh các này ngay cả ta cũng là lần thứ nhất nhìn thấy hình dáng thật của Tàng Kinh các xem ra chính là các ngươi rồi, ta không có chờ vô ích nếu như các ngươi muốn tiếp tục tìm kiếm kinh Nhân vương liền trước hết phải khiến băng xà nhảy múa.


Tôi chen vào một câu nói hỏi: cao tăng, chúng tôi nên đi nơi nào tìm kiếm băng xà?


Lão Lạt Ma cười cười nói: xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.


Tôi nói: không hiểu.


Lão tổ nói: đồ đệ của ta ngốc, có lời gì ông liền nói thẳng đi.


"Ha ha, trong thiên hạ trí giả không ít, người ngu rất nhiều, nhưng nếu bàn về người tài giả ngu, ai có thể sánh với hắn đây?" Lúc lão Lạt Ma nói lời này với lão tổ duỗi ngón tay chỉ về phía tôi.


Lão tổ cũng cười cười gật đầu nói: xem ra chúng ta nghĩ giống nhau, bằng không thì ta cũng sẽ không thu hắn làm đồ đệ.


Lão Lạt Ma chỉ lên đỉnh đầu nói với tôi : băng xà, ngay ở tầng thứ ba rồi.


Vừa nghe lời này, tôi ừ một câu nói: Các ngươi ngồi nghỉ chốc lát, tôi liền đi xem xem.


Đang muốn quay đầu, Lạt Ma lại dặn dò tôi một câu: nếu như ngươi rất đói , có thể đem chút lương khô đi.


Tôi có chút gấp, dù sao tôi nghĩ nhanh chút tìm được kinh Nhân vương, cứu sống ông Nhị, bác Hải, chú com lê, vì lẽ đó cũng không để ý, xua tay nói: không có chuyện gì, con người của tôi chịu đói được.


Tôi ở trong tàng kinh các của lầu hai tìm tới cầu thang đi thông lên tầng thứ ba , không nói hai lời liền chạy lên lầu ba, trong nháy mắt tôi đẩy ra cửa gỗ lầu ba, tôi phát hiện mình lại là đứng ở trong một mảnh tuyết.


Hơn nữa, lần này tôi như là đứng ở trên vách núi !


Tôi nhìn ra xa bốn phía, căn bản không tìm được đường xuống núi, bởi vì tuyết quá dầy bản thân tôi không biết đâu là đường, đâu là hố.


Đứng ở đỉnh vách núi này, tôi lạnh có chút run rẩy không ngừng hà hơi vào hai tay, dừng lại chỉ chốc lát sau, tôi nghĩ rõ ràng.


Tầng thứ ba và tầng thứ hai cũng giống nhau, đây không phải là ảo giác, đây chính là chân thật, tầng thứ ba cũng đồng dạng là xoay chuyển không gian, cưỡng ép tôi từ lầu tháp chín tầng dịch chuyển đến nơi này, tôi hiện tại muốn làm chính là ngẫm lại biện pháp, làm sao trở lại.


Nhưng nơi mà tôi giờ khắc này đứng căn bản phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, sắc trời rất mờ, tôi thấy không rõ cảnh tượng chu vi chỉ có tia sáng phản xạ ra từ tuyết trắng mênh mông mới có thể khiến tôi miễn cưỡng biết địa hình đại khái xung quanh.


Lòng tôi nghĩ: xong rồi, lần này không biết sẽ bị vây chết ở đây hay không.


Ngay lúc tôi nếm thử tìm kiếm con đường xuống núi bỗng nhiên nhìn thấy trên sườn núi phía tây nam, một bóng người vững vàng, ở trong màn đêm tuyết chậm rãi đi về phía tôi.


Người kia đi rất chậm mà rất ổn, lúc đến trước mặt của tôi, tôi vui vẻ nói: cao tăng, ông làm sao cũng tới rồi!


Lão Lạt Ma hai tay chắp thành chữ thập (số 10) nói: "Đi, ta mang ngươi tìm kiếm băng xà."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện