Tôi có mang điện thoại di động trong người, liền mau chóng mở đèn điện thoại di, trong nhà xác này thật là lạnh, từng luồng từng luồng khí lạnh xuyên vào trong tay áo của tôi, đông lạnh khiến cổ tay của tôi đau nhức.Cát Ngọc cau mày.
Dùng ống tay áo che mũi, trong nhà xác tràn ngập mùi Fóc môn nồng nặc, nhưng để có thể lưu giữ thi thể ở đây, đều phải sử dụng công nghệ chống ăn mòn.Tôi chà xát hai tay, hà hơi ra lòng bàn tay, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, Cát Ngọc lạnh đến mức cả người phát run.Vừa nhìn thấy Cát Ngọc như vậy, tôi liền cởi áo khoác của mình, mặc vào cho Cát Ngọc, nàng ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi: A Bố, anh không lạnh sao?Tôi nói: Không lạnh.“Nói bậy! Người anh lạnh đến phát run rồi.“Vậy cũng không thể để em chịu lạnh, em mặc đi, lát nữa chúng ta liền đi ra ngoài, anh là đại nam nhân, da dày thịt béo.
Chịu được lạnh.
Khà khà.” Cuối cùng tôi còn cười ngây ngô hai tiếng.Tủ đông lạnh giữ thi thể ở nơi này, tổng cộng chỉ có hai tầng, có chừng mười kệ, mỗi một hàng có thể chứa hai mươi bộ thi thể, hai chúng tôi tìm kiếm theo những nhãn mác trêи tủ.Trêи những nhãn mác này đánh số thứ tự, và cắm một tờ giấy.
Trêи tờ giấy viết tên, tuổi, nguyên nhân cái chết của người chết.Có những tin tức này, vậy thì dễ tìm rồi, hai chúng tôi theo số thứ tự tìm kiếm, lúc tìm đến chiếc kệ thứ mười, tôi cười nói: Hàng này bắt đầu từ số 180, cái số 202 kia hẳn là ở trong cùng.Cát Ngọc gật gù, biểu thị tán thành.
Bởi vì những ngăn tủ lưu giữ tư thi của cái nhà xác này đều đánh số chỉnh tề, sẽ không viết linh tinh.Chờ đến khi tôi và Cát Ngọc đi tới kệ tủ sâu nhất, nỗi sợ hãi vô tận như khí lạnh trong nhà xác này, trong nháy mắt ăn mòn vào sâu trong nội tâm của chúng tôi!Trong nhà xác này, tủ lạnh được đánh số lớn nhất, chỉ có 200!Nếu lớn nhất đánh số là 200.
Vậy làm sao sẽ có 202?Tôi và Cát Ngọc liếc mắt nhìn nhau, ánh sáng lờ mờ trêи màn hình điện thoại di động phản xạ trêи mặt hai chúng tôi, tôi rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Cát Ngọc phát tím, khả năng bị lạnh không nhẹ.“Không được! Rời khỏi nơi này trước đã.
Khi nào biết rõ ràng lại đến!” Tôi cảm thấy an toàn của Cát Ngọc mới là quan trọng nhất, còn nhà xác 202, không cần phải gấp gáp tìm kiếm.Cát Ngọc lại nói: Nếu đã tới rồi, thì dứt khoát liền tìm cho xong, trêи tờ giấy phía trước còn viết những chữ khác, điều đó có nghĩa là số 202 không được viết.Tôi ừ một tiếng, Cát Ngọc còn nói: Nếu nói chúng ta đến nhà xác, nhưng còn nói ra một số thứ tự không tồn tại, vậy ý đồ là gì? A Bố, anh có cảm giác được không?Tôi xoa xoa gáy, nói: Ạch… Không cảm giác được.Cát Ngọc híp mắt, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai tôi, trả lời: Em cảm thấy cái người đưa tờ giấy thông báo dẫn anh tới nhà xác này, có lòng cảnh giác rất cao, anh suy nghĩ một chút, nếu như tờ giấy này không ở trong tay anh, mà rơi vào tay của người khác, nếu như lời người thông báo kia là thật, vậy hậu quả có nguy hiểm hay không?“Đúng, có đạo lý!” Tôi cảm thấy Cát Ngọc thông minh hơn tồi nhiều.Không đợi Cát Ngọc nói chuyện, tôi liền hỏi: Em cảm thấy cái người thông báo cho anh biết kia, là muốn nói cho anh biết chuyện gì?Cát Ngọc lắc đầu, nói: Không rõ nữa, tuy nhiên em cảm thấy, đây là túy ông chi ý bất tại tửu (ý không nằm trong lời nói, mà có dụng ý khác), mục đích của hắn là để cho anh tới nhà xác, cái này không sai được.
Nhưng hắn tuyệt đối không phải bảo anh đến nhà xác tìm xác chết, hoặc cố ý dùng số thứ tự của tủ đông lạnh đánh lạc hướng người khác.Nói đến chỗ này, Cát Ngọc khoát tay chặn lại, nói với tôi: Đi, lúc mới tiến vào, em có chú ý tới một chỗ, chúng ta qua xem một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.Trong nhà xác, ngoại trừ cửa có một cái bàn sắt ở ngoài, cũng chỉ còn lại những hàng tủ lạnh sắp xếp tử thi này, ngoài ra, tôi không nhớ còn có chỗ nào là khác loại.Cát Ngọc mang theo tôi, trực tiếp đi mấy mét về phía đông nhà xác phía đông, cuối cùng đứng dưới một khối trần nhà, nói với tôi: A Bố, anh ngẩng đầu nhìn một chút, trêи trần nhà có cái gì lạ không.Trần nhà này, thật giống không có gì không đúng, hoa văn rất đẹp mắt, chỉ là lúc khảm nạm, thật giống như vẽ hơi cẩu thả, nên có một mặt, để lộ ra khe hở hai cm, có vẻ không thanh lịch cho lắm.Cát Ngọc chỉ vào một ít khối trần nhà, nói với tôi: A Bố, nghĩ biện pháp, mở nó ra.Tôi đem chiếc ghễ gỗ phía sau bàn sắt tới, lúc này đứng ở trêи ghế, lặng lẽ đẩy khối trần nhà này ra, khi tôi ngẩng đầu, nâng đèn pin chiếu vào bên trong, một đôi mắt đẫm máu ở trong bóng tôi đối mặt với tôi, tôi và nó chăm chú nhìn nhau.Tôi sợ hãi kêu to một tiếng, trực tiếp từ trêи ghế gỗ ngồi xổm ngồi trêи mặt đất!Cát Ngọc vội vã nâng tôi dậy, hỏi: A Bố, làm