Cát Ngọc cắn răng, đôi mi thanh tú chau lại, tôi có thể cảm nhận được tim nàng đang rất đau, nhưng nàng lại nhẫn nhịn! Nàng cắn răng nhẫn nhịn! Nàng mạnh mẽ giả bộ như không quen biết tôi, mãnh mẽ giả vờ như không có chút đau đớn nào!Lúc này, lão nhân (cái đầu ấy) nói với tôi: Ngươi gọi là Lưu Minh Bố đúng không?Tôi trợn mắt nhìn chằm chằm lão nhân kia.“Ha ha, người trẻ tuổi thường không muốn tức giận nhiều, ta nghĩ đến việc sẽ làm một giao dịch với ngươi, thấy thế nào?” Lúc nói chuyện lão đầu có vẻ rất tự tin, giống như đã nắm chắc phần thắngHơn nữa mỗi khi hắn lay động đầu thì trong thùng sắt lại truyền đến một trận tiếng nước ào ào, còn có cả máu bắn tung toé ra ngoài, tôi cũng không biết được trong thùng sắt rốt cuộc là chứa một thùng máu tươi hay là chứa một lão già nữaNhưng mà nhìn qua, tuy nói lão nhân ngồi xổm vẫn có thể ẩn náu hoàn toàn thân thể nhưng nếu cứ ngồi xổm như vậy thì thật quá uất ứcTôi nói: Muốn cùng ta làm giao dịch à? Ta cũng dễ thôi! Trước tiên thả Cát Ngọc ra, sau đó mới thương lượng tiếpLão nhân sững sờ nói: Ha ha, ta đâu có làm gì Cát Ngọc đâu? Ngươi xem, không phải nàng vẫn đứng ở chỗ này rất khoẻ mạnh à? Ngươi muốn ở cùng Cát Ngọc đúng không?Dứt lời, hắn nghiêng đầu nói với Cát Ngọc: Xem ra người trẻ tuổi này rất thích ngươi đấy.Cát Ngọc không hé răng nhưng vẫn cau mày, tôi biết trái tim của nàng nhất định vẫn còn rất đau, bởi vì tôi cảm thấy trái tim của chính mình đang Khấp Huyết (?)!“Đừng nghĩ chơi đùa với lão tử! Cát Ngọc và ta từ khi còn bé đã quen nhau!” Tôi lớn tiếng, nổi giận mắng.Lão nhân trong thùng sắt nói: Đúng, hai người các ngươi gặp nhau khi còn nhỏ, ta biết.
Nhưng ngươi có biết người nào ban cho nàng sinh mệnh không?Lão nhân nói một câu nói này trực tiếp làm cho tôi sững sờ, tôi vẫn không hiểu cuối cùng là có ý gì.“Con người ta thích sự sảng kɧօáϊ, nếu ngươi nói một câu, ngươi can tâm tình nguyện đem Mắt Quỷ đưa cho ta thì ta sẽ thúc đẩy ngươi và Cát Ngọc kết hôn.
Thấy thế nào?”Tôi nói: Được! Ta sẽ đưa Mắt Quỷ cho ngươi!Tôi ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng rất rõ ràng, nếu như tôi từ chối đưa Mắt Quỷ cho hắn thì vừa không được ích lợi gì, lại còn hại Cát Ngọc, tôi chỉ lo lão ta sẽ đánh Cát Ngọc, hoặc là hành hạ nàng“Ha ha ha.
Không phải ngừoi trẻ tuổi bây giờ đều rất bướng bỉnh hả? Ngươi thế mà lại không giống chúng, đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Rất giống ta khi còn trẻ!” Lão đầu ở trong thùng sắt chứa đầy máu tươi cười ha ha rất là đắc ý“Ngươi hãy ở đây ngoan ngoãn chờ ta chín ngày, sau chín ngày ta sẽ tới lấy Mắt Quỷ.” Đến lúc đó Cát Ngọc và ngươi có thể cao chạy xa bay rồi.Nói xong, lão đầu báo cho đám lâu la bên cạnh một ánh mắt, bọn người mặc áo đen này một lần nữa đậy nắp thùng sắt lại, giơ thùng sắt lên rời khỏi căn phòngLúc chỉ còn lại tôi và Cát Ngọc, hốc mắt của tôi dần ẩm ướt, rống lên: Cát Ngọc! Em hãy nói cho anh biết em không có lừa gạt anh, em là do bất đắc dĩ đúng không!?Cát Ngọc nhìn tôi chằm chằm, trêи mặt không có một chút cảm xúc, lúc này nàng xoay người rời đi, trước khi đi ra khỏi cửa phòng lạnh lùng nói một câu: Sau chín ngày ngươi sẽ phải chết, trước khi chết tỉnh táo một chút mà làm những chuyện khác đi.Nói xong Cát Ngọc kéo cửa phòng đi ra ngoài.Nước mắt âm thầm từ khóe mắt rơi xuống, theo gương mặt tôi nhỏ xuống gạch men sứ trêи mặt đất, óng ánh long lanh như một bông tuyết.Bị nhốt ở chỗ này ngày qua ngày, tôi bắt đầu từ tràn ngập hi vọng cho đến thất vọng, cuối cùng tuyệt vọng, dần dần tôi cảm thấy chết mới là kết cục tốt nhất.Bây giờ cục diện này đã khiến tôi khó có thể chịu đựng, tôi không thể chịu đựng được những biến cố này, cũng không tin vào sự thậtÝ nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu, trong nháy mắt, mắt mũi của tôi đột nhiên tê rần, giống như là bị người ta đánh một cái, trong lúc mơ mơ hồ hồ tôi nghe được âm thanh của lão tổ trong đầu tôi, hắn tức giận nói: Đồ đệ của lão tử không phải đồ vô dụng, mau chóng lấy lại tinh thần cho ta! Ngươi nhất định có thể cười đến cuối cùng!Thân thể của tôi ầm ầm chấn động, lúc này tôi đột nhiên mở hai mắt ra nhìn về bốn phía, trong phòng vẫn rất yên tĩnh, ánh đèn rất mờ, bốn phía buông rèm cửa sổ khiến tôi không nhận ra lúc nào là ban ngày, lúc nào là ban đêm.Nhưng tính từ thời điểm bọn hắn đưa cơm cho tôi thì lúc này hẳn đang là buổi tốiĐồ vật giam cầm tồi đều làm từ inox, vô cùng cứng rắn.
Tôi căn bản không trốn thoát được, mỗi ngày ăn cơm đều là một nữ nhân bị câm đút cho tôi ăn, tôi há mồm là nàng nhét.
Tôi không muốn ăn, chỉ lắc đầuHai chúng tôi đó giờ chưa từng giao tiếp với nhau, cũng không biết phải giao tiếp thế nào.Thời gian vẫn trôi qua như thế, đại khái đến ngày thứ bảy, tám, tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh chóng,