Kim LânTỏa Tử Giáp biến thành xích sắt quấn quanh hắn gắt gao, tôi cảm thấy vật này quả thực chính là dành cho hắn mà làm ra.Trần Vĩ nói:“Độ cứng bể cá này tuyệt đối so với được với kính chống đạn, đây là dùng công khoản mua.
Chất lượng chuẩn tuyệt đối.
Yên tâm hắn chạy không được.”Tôi ừ một tiếng.
Cùng Nghịch Thiên rời văn phòng, giờ này đã là 12 giờ khuya, sau khi Nghịch Thiên rời đi, tôi cùng Trần Vĩ đứng ở ngoài văn phòng, mỗi người châm một điếu thuốc, tôi hỏi: “Trần ca, đêm nay còn xuất phát sao?”Trần Vĩ khoát tay, khinh thường nói: “Không xuất.
Chỉ cần là ngày mưa, ta đều không cần chạy.”Tôi cười nói: “Chính là ngày mưa, ta cảm thấy mới càng nên xuất bến, bằng không những cái hành khách đó đều bị vây ở trạm xe buýt.”Trần Vĩ nói: “Không có việc gì.
Dù sao bên trêи mặc kệ, chúng ta cũng nên vui vẻ mà nhàn rỗi.”Tôi ừ một tiếng, không nói gì nữa,nhưng hút hết điếu thuốc, tôi lại là hướng xe buýt 14 đi đến.Trần Vĩ hỏi tôi làm gì, tôi nói: “Tiếp tục xuất chuyến đi, công tác này đã thành thói quen, không xuất chuyến tổng cảm thấy trong lòng không yên, dù sao thì cầm tiền của người ta cũng phải giúp người ta làm việc.”Lúc khởi động xe, Trần Vĩ vẫy vẫy tay với tôi nói lớn: “Lão đệ, nhanh lên trở về.
Hai ta uống vài chén.”Dọc theo đường đi chuyến xe này ngược lại cũng dễ dàng, ngày mưa hành khách ít, cơ bản không được vài người, chạy đến trạm Tiều Hóa cũng chỉ có bốn năm hành khách.Sau khi bọn họ xuống xe, tôi kê hai tay ở sau đầu, dựa vào trêи ghế, trong lòng vẫn luôn nghĩ không rõ dưới ghế dựa này đến tột cùng có thứ gì.Không mở ra liền không có việc gì, vừa mở ra sẽ phải chết người, này rốt cuộc sẽ là thứ gì? Chẳng lẽ dưới ghế điều khiển phong ấn một cái ác quỷ sao?Nhìn đồng hồ một chút, đại khái qua bốn năm phút, tôi nghĩ thầm: “Cần phải đi.”Khởi động ô tô quay trở về, tôi vừa đi qua được hai trạm còn chưa tới nhà máy hóa chất, liền thấy được một chiếc Audi xa xa hướng tới bên này chạy đến.Bởi vì con đường ở nhà máy hóa chất là đường một chiều, mà liền với đoạn đường này là đường hai chiều thì tương đối hẹp, nếu đồng thời đi từ hai hướng thì cả hai xe cần phải thả chậm tốc độ, thật cẩn thận đi qua nhau.Tôi mơ hồ cảm thấy chiếc Audi này rất quen thuộc, khẳng định ở đâu gặp qua.
Tới rồi trước mặt vừa thấy thế nhưng là Trần Vĩ ở điều khiển.Mở ra cửa sổ xe bên cạnh ghế điều khiển, tôi la lớn: “Trần ca, đã trễ thế này ngươi còn đi đâu?”Trần Vĩ không phản ứng lại tôi, mà ánh mắt tôi nhìn tới trêи cốp xe liền hoảng sợ kinh hãi, cốp xe đang bị mở không khép lại được, trong cốp xe chính là cái bể cá loại lớn trong văn phòng, mà hài cốt thủy tinh kia đang nhìn tôi cười một cách quỷ dịTrần Vĩ làm sao vậy!Tôi cả kinh, cùng Trần Vĩ lướt qua nháy mắt, tôi liền quay đầu xe, bằng kinh nghiệm nhiều năm lái xe buýt của tôi chẳng phải đùa, trong vòng mười lăm giây hoàn thành ngay lập tức, hướng Trần Vĩ đuổi theo.Thời điểm tôi rời đi hắn vẫn còn rất tốt, nhưng tôi mới vừa đi, hắn liền mang Audi chở theo bể cá chạy đi, đến tột cùng sao lại thế này?Đuổi theo Trần Vĩ, tôi liên tục gọi điện cho Trần Vĩ, điện thoại là thông, nhưng Trần Vĩ không tiếp máy.
Tôi liên tục gọi ba bốn cuộc, cuối cùng cũng được tiếp máy.“Uy ~” một tiếng uy này, quả thực yêu mị đến mức tận cùng, nếu là cái thanh âm nữ nhân, tuyệt đối có thể làm nam nhân cả người mềm nhũn xương cốt, nhưng thực đáng tiếc, đây là cái thanh âm nam nhân.“Hàn Giang Tuyết!” Tôi cắn răng nói một câu.“Úc, ngươi còn nhớ rõ ta nha, ngươi thật đáng ghét, làm gì hung hăng với ta?” Hàn Giang Tuyết luôn có thể làm người nổi da gà khắp người.Tôi biết Trần Vĩ khẳng định là trúng chiêu.
Bằng không nửa đêm sẽ không mang theo bể cá chạy, nếu hắn là rơi vào trong tay Hàn Giang Tuyết, vậy có thể nói Hỏa Vân Thương cũng đang tìm kiếm khối thủy tinh hài cốt này.Có thể là Hỏa Vân Thương lệnh cho Hàn Giang Tuyết tới cứu hài cốt thủy tinh, tôi cắt đứt điện thoại, trực tiếp gọi cho Cát Ngọc, Tô Trinh, chú trung niên và cả Nhị gia, để cho bọn họ nhanh chóng theo theo hướng tôi bảo đuổi theo đến, nhìn thấy bảng số xe Trần Vĩ lập tức phải chặn lại.Tô Trinh sẽ lái xe, mà chìa khóa xe của tôi ở trong tay Cát Ngọc, hai người ở bên nhau là tuyệt phối.Chú trung niên cùng Nhị gia thì càng không cần phải nói, chú trung niên đã từng là bộ đội đặc chủng, phi cơ xe tăng đều lái qua, càng đừng nói loại xe hơi nhỏ này.Giờ phút này trêи xe buýt không có hành khách, tôi cũng không bận tâm loạn hay không loạn tuyến, chỉ cần đuổi theo được Audi của Trần Vĩ, hết thảy đều nói tốt.Nhưng mấu chốt là, tôi thật sự đuổi không kịp.Không phải trình độ lái xe của tôi kém, mà là kiểu xe buýt cũ này thật sự không cách cùng Audi so sánh, không những không đuổi kịp thậm chí còn dần dần bị bỏ xa.Xe tốt, tính năng là không thể chê, không tới năm phút đồng hồ, tôi hoàn toàn mất tung