Nhị gia nói: “Lúc đó ta còn không biết đây là ý gì, Ô Lực Hi Hữu liền tháo dây lưng, cởi áo của mình, quay về những con sói hoang gầm rú liên tục, loại tiếng gào không phải gào thét, mà giống như là giao lưu.”“Sau đó thì sao?” Chú trung niên cũng không nhịn được hỏi một câu.“Sau đó Ô Lực Hi Hữu đem bánh và bơ trà ném cho ta, chính hắn thì lại nằm trêи đất, bị những kia sói hoang ăn sống.
Những con sói hoang kia nhai cơ thịt Ô Lực Hi Hữu, cái thanh âm đó để cho ta đến mấy năm đều trắng đêm khó ngủ.
Chờ sau khi sói hoang ăn sạch sẽ Ô Lực Hi Hữu, ta mới phát hiện, một tráng hán như Ô Lực Hi Hữu lại bị này ba con sói đói ăn không thừa cái gì, chỉ có một bộ xương cốt.Nhị gia nói đến đây, tôi vội vàng hỏi: “Trái tim cùng đại não của Ô Lực Hi Hữu thì sao? Cũng bị ăn sạch rồi hả?”“Đại não không có bị ăn, bởi vì xương cốt Ô Lực Hi Hữu không có chịu ảnh hưởng đến, hơn nữa những sói hoang kia tựa hồ cũng không có ý định hủy hoại xương cốt Ô Lực Hi Hữu, nên đại não vẫn bảo tồn hoàn hảo, nhưng nội tạng toàn bộ bị ăn mất, có thể nói, trêи cả người hắn ngoại trừ đại não, còn lại đều bị ăn chỉ còn xương trắng toát.”“Ta khϊế͙p͙ sợ đồng thời cũng bị cách liều mình cứu người của Ô Lực Hi Hữu làm cảm động, liền vội vàng ăn chút bánh, uống vào mấy ngụm bơ trà, đợi sau khi thân thể khôi phục thể lực, ta liền ôm hài cốt hắn hướng về phía Nam thảo nguyên chạy đi, đại khái hơn nửa canh giờ rốt cục thấy được một hẻm núi lớn, sau khi đem hài cốt Ô Lực Hi Hữu ném đi, ta ngồi ở bên cạnh hẻm núi, dựa vào lương khô Ô Lực Hi Hữu cho ta, cố gắng ngồi đợi ba ngày, đương nhiên, trong lúc ta thể lực còn tốt, cũng đi săn vài con thỏ.”Tô Trinh thăm dò hỏi: “Sau ba ngày, Ô Lực Hi Hữu trở về sao?”Nhị gia chưa nói, chỉ trước tiên gật gật đầu, nhưng chính là cái động tác gật đầu này để toàn bộ người trêи xe đều sững sờ tại chỗ.Thịt trêи người bị ăn hết sạch rồi, liền ngay cả trái tim đều bị mất đi, ngũ tạng lục phủ bị ăn sạch sành sanh, chỉ còn lại một bộ khung xương, cuối cùng là làm sao phục sinh?Nhị gia nói: “Lúc Ô Lực Hi Hữu từ trong hẻm núi bò đi ra, rất lạc quan hỏi ta, hắn nói bằng hữu ngươi từ ở đâu đến? Nhìn ngươi mặc quần áo như là người Hán đi.
Hắn dĩ nhiên không chút nào đề cập đến chuyện cứu ta.
Tựa hồ xem chuyện này hoàn toàn không là chuyện to tát gì.
Ta rất cảm kϊƈɦ hỏi tên của hắn, cùng với địa chỉ, hắn nói hắn nuôi dê bò không nhiều lắm, xung quanh đây cỏ xanh lại đầy đủ nên không tiếp tục di chuyển đại quy mô, đã sinh hoạt ở đây mấy chục năm.”“Nhị gia, vậy ý của người chính là nói chúng ta đi tới Bắc Cương tìm Ô Lực Hi Hữu, hỏi hắn một chút cái bí mật khởi tử hoàn sinh sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.Nhị gia lắc đầu nói: “Cái này cũng không cần hỏi, ta theo Ô Lực Hi Hữu cùng nhau sinh sống hơn một tháng, đi theo hắn học tập cưỡi ngựa, cung tên, người này thuật cưỡi ngựa tuyệt vời, hơn nữa tựa hồ có thể cùng lão Mã câu thông, ở cuối cùng lúc rời đi, ta không nhịn được hỏi hắn, tại sao ta để hắn hài cốt ném tới trong hạp cốc, là hắn có thể phục sinh”Nói đến vị trí then chốt, mọi người đều ngừng thở lại rồi, mỗi người đều nhìn Nhị gia chằm chằm, mắt cũng không chớp.Chuyện phía sau, Nhị gia tinh tế thuật lại một lần, mọi người xem như là đã minh bạch ngọn nguồn.Ô Lực Hi Hữu đối với Nhị gia nói: “Đó là bí mật của thảo nguyên, là đồ vật một đời Đại vu sư lưu lại, bên trong vật kia tràn đầy sức mạnh thần bí, bao phủ toàn bộ hẻm núi, vừa mới bắt đầu ta cũng không biết, thời điểm con trai của ta đi chăn dê, bị kền kền mổ mù một con mắt, còn không có chạy về đến nhà đã bị chết ở trêи đường.
Vốn ở thảo nguyên đại đa số đều là thiên táng, chính là đem người chết ném tới gò đất cao, hoặc là cây cỏ sườn núi, để những Hùng Ưng, kền kền đến ăn sạch thi thể, cứ như vậy, thi thể coi như là thăng thiên.
Bất quá ta sẽ không tiện nghi cho những kền kền kia, ta để cho thi thể nhi tử ta ném tới trong hạp cốc, sau đó ngươi đoán sao?”Nhị gia liền hỏi Ô Lực Hi Hữu, nói: “Con trai của ngươi cũng không bị thương chút nào trở về?”Ô Lực Hi Hữu lúc đó an vị ở trong lều, ngồi xếp bằng ở trước bàn nhỏ, vỗ bàn một cái nói:“Đúng! Buổi tối chó săn ở ngoài bãi nhốt cừu sủa lên không ngừng, ta vừa mới đứng dậy, lều vải đã bị xốc lên rồi, ta thấy con trai của ta một sát na suýt chút nữa bị hù chết, còn tưởng rằng là quỷ”Nhị gia không lên tiếng, Ô Lực Hi Hữu ngồi xếp bằng tại chỗ nói tiếp: “Sau đó ta đi hẻm núi một chuyến, phát hiện trong hạp cốc có một con đường rắc rối phức tạp, ở nơi sâu xa có một tế đàn, trêи tế đàn có khắc chữ, ta đọc một lần mới biết đó là chỗ