Tôi đều choáng váng!Đứng trước mặt tôi thế mà là lão tổ tông? Mở truyện tiếu lâm sao, dựa theo bối phận, tôi phải gọi như thế nào? Gia gia gia gia gia gia?Quỷ Vương quay đầu lại, vỗ vỗ bả vai tôi nói: “Sở dĩ ta nói cho ngươi cái này.
Chính là muốn cho ngươi hiểu rõ, cái người giống ta như đúc xuất hiện đêm nay kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tám chín phần mười cũng là người trong tộc chúng ta.”Tôi từ trong kinh ngạc phản ứng lại, hỏi: “Vậy hắn là bằng hữu của chúng ta, hay là địch nhân?”Quỷ Vương lắc đầu nói: “Hẳn sẽ là địch nhân.”“Ách, ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”Đột nhiên tôi cảm thấy không biết nên xưng hô như thế nào với hắn, ở trong ấn tượng của tôi nhân vật cấp lão tổ tông hẳn là đã sớm nằm ở bùn đất biến thành từng khối hài cốt đi?Một cái lão tổ tông liền tươi sống đứng ở trước mặt tôi, làm sao tôi không kinh ngạc.Quỷ Vương đạm nhiên nói:“Vẫn cứ gọi ta là Quỷ Vương là được, còn có, bí mật này ngươi giữ lại, không thể để lộ ra ngoài.
Nếu trong khoảng thời gian này, ngươi thấy được người có diện mạo rất giống ngươi, hoặc là giống ta thì không được dễ dàng tin tưởng bọn họ, ta trước sau vẫn là ta, ta sẽ không rời đi tòa nhà này.”Tôi ừ một tiếng nói:“Hai ngày này ta sẽ cùng bằng hữu của ta bàn giao một chút, để cho bọn họ đều trốn đi.
Thất tinh ma thạch này khả năng sẽ hấp dẫn tới càng nhiều cao thủ, để tránh bọn họ chịu tổn thương, ta sẽ không cho bọn họ tham gia.”Quỷ Vương gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi.
Lúc gần đi, Quỷ Vương đối với tôi nói:“Ta để Số 73 tiêm vào thuốc tắc kè hoa cho ngươi, ngươi hẳn là đã hấp thu không sai biệt lắm, một đoạn thời gian này cần chăm chỉ luyện tập thêm.
Nhớ kỹ, đồng thời kết hợp đầu nghĩ, mắt nhìn, cộng với sức mạnh của thuốc.
Ngươi liền sẽ quen tay hay việc, từ từ nắm giữ loại bản lĩnh chạy trốn này.”Loại kỹ năng này có thể đem thân thể gần như ẩn đi, thật đúng là phải chăm chỉ học tập.Loại đầu đất giống như tôi này, nói sao cũng đều là đánh không lại người khác, đánh không lại thì làm sao bây giờ? Đơn giản, bỏ chạy.Tôi thích chạy trốn, cái này không có gì mất mặt, bảo mệnh mới là quan trọng nhất.Hơn nửa đêm trở lại tổng trạm thấy Trần Vĩ còn chưa ngủ.
Tôi gõ gõ cửa ký túc xá của hắn, mở cửa trong nháy mắt một mùi rượu xông thẳng vào mũi.Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, Trần Vĩ oa lên một tiếng liền khóc, bổ nhào vào trong lòng ngực tôi, một phen nước mũi nước mắt đầy mặt.Tôi lại phát ngốc, đây là Trần Vĩ làm sao vậy? Uống rượu uống đến choáng váng sao?Tôi chỉ biết có nam nhân uống say sẽ phát điên, có nữ nhân uống say sẽ khóc, nhưng Trần Vĩ này khiến tôi có chút trở tay không kịp a.Tôi đỡ Trần Vĩ ngồi tới trêи sô pha, nhỏ giọng hỏi hắn: “Trần ca a, ngươi làm sao vậy, nam tử hán, khóc cái gì a?”Trần Vĩ vỗ bả vai tôi, vẫn cứ một phen nước mắt nước mũi nói: “Lão đệ a, ta làm sai một chuyện a, ta thật sự rất hối hận a!”Mỗi một câu hắn đều kéo rất dài, có thể cảm giác hắn xác thật rất sám hối, nhưng tôi không biết đến tột cùng hắn đã làm chuyện gì.“Trần Vĩ, có chuyện gì chậm rãi nói, đừng nóng vội.” Tôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn nói một chút.Trần Vĩ dùng ống tay áo lau sạch nước mũi nước mắt, nói với tôi: “Lão đệ, còn nhớ rõ đồ vật bên dưới ghế lái xe buýt số 14 kia không?”Tôi cả kinh vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi lại mở ra nhìn?”Trần Vĩ ừ một tiếng, lại bắt đầu khóc lên, gào lớn nói: “Ta thật sự rất hối hận a, hiện tại không còn kịp nữa rồi, lão đệ a, chờ sau khi ta chết, ngươi nếu không có việc gì mà nói, ngươi giúp ta chăm sóc mẹ già trong nhà một chút, được không?”Mắt thấy càng nói càng không đến điểm mấu chốt, Trần Vĩ vẫn luôn khóc lóc, tôi nói: “Trần ca, ngươi trước nói cho ta, bên dưới ghế lái đến tột cùng là để thứ gì?”Trần Vĩ cởi cúc áo sơ mi, chỉ vào ngực mình nói: “Lão đệ ngươi xem.”Ngực hắn nứt ra từng đạo khe hở, giống như một tấm gương bị ném nứt, nhưng mà còn không có vỡ ra, vết rạn nứt bên trêи rất lớn, rất thô, rất dài, hơn nữa miệng vết thương đã đóng vảy.
Từng đạo vết sẹo màu đỏ tươi bắt mắt.“Đồ vật dưới ghế lái khẳng định là bị người lấy đi rồi, lúc ta mở ra bên trong đều không có cái gì, nhưng lại có một tờ giấy, còn có một tấm ảnh chụp a.”Trần Vĩ càng nói càng khóc lợi hại, tôi thật sự rất khó tưởng tượng, đến tột cùng là chuyện gì, để cho hắn một cái nam tử hán khóc thương tâm như vậy.“Tờ giấy cùng ảnh chụp đâu? Đưa cho ta xem!” Tôi nghiêm giọng nói.Trần Vĩ kéo ngăn kéo ra, lấy ra tờ giấy cùng tấm ảnh đưa cho tôi.
Trêи tờ giấy viết: “Ai mở ra ghế điều khiển, kẻ đó liền chú định bị tâm ma tra tấn cả đời.”Cái này tôi không để ý, khi tôi nhìn thoáng qua tấm ảnh, hoảng sợ kinh hãi! Dọa cho tay tôi run lên, tấm ảnh trực tiếp rơi xuống đất.Trong tấm ảnh, là Trần Vĩ và tôi!Chúng tôi mặt đối mặt, mặc âu phục, thắt cà vạt, rất thân thiết bắt tay nhau, vui vẻ ra mặt.Nhưng mà tuy nói tay phải chúng tôi bắt tay nhau, nhưng tay trái mỗi người cầm một thanh chủy thủ, chủy thủ của tôi cắm ở trêи trái tim hắn, mà chủy thủ của hắn cắm