Thật lâu sau, tôi nói với Âu phục đại thúc: “Con sẽ không giết thúc, chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn, chẳng sợ có một ngày thúc thật sự đối với con động đao động thương, con cũng sẽ không giết thúc.
Con đi rồi, con sẽ chứng minh con trong sạch.”Nói xong, tôi rời khỏi nhà Âu phục đại thúc.Gió đêm có chút rét lạnh, áo gió tôi bị thổi bay lên, lúc này hai tay tôi không tự chủ được đưa về phía sau eo.Đó là Số 73 trang bị cho tôi hai cây súng lục.
Nếu tôi đem hai cây súng này nhắm ngay đầu chính mình, chỉ cần nhẹ nhàng bóp động cò súng, là tôi có thể kết thúc hết thảy.Nhưng nếu Quỷ Nhãn để cho tôi làm lại từ đầu?Tôi cười khổ liên tục, trong một siêu thị buôn bán 24 giờ mua một chai rượu.
Vừa đi trêи đường vừa mãnh liệt uống.
Không biết uống bao lâu, hơn nửa bình đều bị tôi uống hết, tôi liền ngồi ở trêи đường phố trống trải không người, nhìn đèn đường mờ nhạt thầm nghĩ: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ta bị Quỷ Vương hãm hại sao?”Nhớ đến Quỷ Vương đã từng nói với tôi, muốn làm một chuyện lớn.Chẳng lẽ đây là cái gọi là một việc lớn kia?Hãm hại tôi có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ Lưu Minh Bố tôi cũng giống những khai quốc công thần đó, đánh giặc xong liền không còn tác dụng.
Bắt đầu tá ma giết lừa, từng người từng người bị xử lý?Vấn đề là đối thủ của chúng tôi giống như còn không có giết hết đi?Hơn nữa Quỷ Vương tu luyện tuyệt thế thần công thất bại, lúc này thân thể suy yếu tới cực hạn.
Cho dù hắn thật sự muốn xử lý tôi, cũng phải chờ đến khi khôi phục đến cường thịnh mới động thủ đi?Còn những người có diện mạo tương tự tôi.
Chẳng lẽ cũng đều là Quỷ Vương giết?Tôi bỗng nhiên có được cảm giác như khi mới vừa lái xe buýt số 14, người xung quanh một người cũng không tin được.Nhưng vấn đề hiện tại là tôi tin bọn họ, nhưng bọn họ lại không tin tôi, không ai tin tưởng tôi.Nguyên bản Quỷ Vương cùng tôi nói chuyện rất tốt, nhưng khi tôi gọi điện thoại cho hắn, hắn lại bỗng nhiên thay đổi, nói tôi là Lưu Minh Bố giả, trong này có nguyên gì?Không được, tôi phải trở về!Tôi muốn đi tìm Quỷ Vương, cho dù chết tôi cũng phải chết rõ ràng, tôi không thể làm một con quỷ hồ đồ!Tôi đang muốn đứng dậy.
Bỗng nhiên trêи vai phải đặt xuống một bàn tay, đè tôi lại nhẹ giọng nói: “Đừng nóng vội.”Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy, lập tức vui vẻ nói: “Nhị gia! Nhị gia con biết người không chết, mấy ngày nay ngươi đi đâu?”Tôi hưng phấn đứng lên, nhưng Nhị gia lại đè bả vai tôi xuống, lặng yên không một tiếng động ngồi ở bên cạnh tôi.Tôi sợ là mình uống say, lại sợ mình đang nằm mơ, sau đó dùng sức cắn ngón tay chính mình, cắn đều sắp chảy máu, thật đau.Lúc này tôi mới xác định, không phải tôi nằm mơ, người trước mắt tôi chính là Nhị gia!Nhị gia thở dài một hơi nói: “Sự tình càng ngày càng phức tạp, A Bố, ta thật sự già rồi.
Ngươi biết không, có đôi khi ta thật muốn ở bên cạnh giúp ngươi cả đời, những người này thích truy danh trục lợi, thích sức mạnh vô song.
Ngươi có được thiên tài địa bảo, hỗn chung với bọn họ, chẳng qua là bị sử dụng như công cụ mà thôi.”Trong mắt tôi ngấn nước nói: “Nhị gia, nếu không hai ta ẩn cư núi rừng đi?”Nhị gia cười khổ một tiếng, từ trong tay tôi lấy đi bình rượu, mạnh mẽ rót một ngụm lớn, thở dài nói: “Ông cháu chúng ta là trốn không thoát đâu, ai.”Tôi cũng thở dài, đang muốn nói bỗng nhiên cả kinh, trong đầu xẹt qua một tia chớp, cao giọng nói: “Nhị gia! Người vừa rồi nói cái gì? Ông cháu chúng ta?”Nhị gia sửng sốt, lại rót một ngụm rượu, che dấu biểu tình trêи mặt, cười nói: “Ngươi gọi ta là Nhị gia, hai ta không phải là ông cháu sao?”Nói là nói vậy, nhưng cái từ Nhị gia này chỉ là một cái xưng hô a, người khác cũng đều gọi như vậy, nhưng không có phải là ông cháu.Tôi nói: “Nhị gia, vì sao người nhìn thấy kết quả DNA kia thì lại khóc lóc chạy đi?”Nhị gia thở dài, vuốt tôi đầu, nói: “Ta bồi hồi ở cái thành thị này thật lâu, A Bố, có một chuyện ta nghẹn ở trong lòng rất lâu chưa nói cho ngươi, đêm nay, ta nghĩ ta cần phải nói rõ ràng cùng ngươi.”Tôi cùng Nhị gia tìm một góc khuất gió, đồng thời khoanh chân ngồi ở trêи mặt đất.Nhị gia uống một ngụm rượu, trong bóng đêm cặp mắt kia tựa hồ lập loè tinh quang, hắn châm một điếu thuốc, sâu kín nói:“Năm 79, ta rời xa quê hương tham gia tự vệ quân, nghe ngươi phụ thân nói qua chưa?”Nhị gia vừa hỏi như vậy, tôi giật mình một cái, cha tôi đã từng cùng tôi nhắc qua một câu, nói ông nội của tôi đi đánh giặc, chết ở trêи chiến trường.
Lúc ấy nhà tôi còn nhận được khen tặng.
Nhưng mà đây đều là những chuyện trước khi tôi ra đời, đều là cha tôi nói.Tôi lắc lắc đầu, Nhị gia lại nói: “Ở trong khe núi, liên đội chúng ta chiến đấu hăng hái bốn ngày, cuối cùng toàn bộ chết đi.”Tôi đang muốn nói cái gì, nhưng lại cảm thấy không đúng, chậm rãi nghĩ kĩ lời Nhị gia nói, tức khắc tôi kinh ngạc nói:“Nhị gia người nói cái gì? Mọi người đều toàn bộ chết đi? Vậy người……”Nhị gia gật đầu, nói: “Lúc ấy,