Trêи mặt đất không có tàn thuốc!Tôi vội vàng chạy khắp toàn bộ trạm vận chuyển hành khách hỏi tất cả các cô lao công, tất cả đều nói còn chưa có quét trước cửa trạm.Tôi tính toán thời gian một chút, nếu thật sự Trần Vĩ đã chết, vậy ngày hôm qua đúng là ngày đầu thất của Trần Vĩ.
Chẳng lẽ đây là quỷ hồn Trần Vĩ trở về?Bởi vì tham niệm của hắn chưa buông cho nên không chịu đi, còn phải về nhìn một cái?Trầm mặc hồi lâu, tôi quay trở về văn phòng, lão Lương đã trở về ký túc xá của mình, tôi ngồi sững sờ ở bàn làm việc, sắc trời tối dần.
Màn đêm chầm chậm buông xuống.“Mặc kệ, trước xuất chuyến đã.” Tôi vỗ bàn làm việc một phát, thầm nghĩ trước tiên đem chuyện đêm nay xử lý, nhìn xem đằng sau đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.Tôi biết cả đời Lưu Minh Bố tôi chỉ cần cùng Quỷ Nhãn dính dáng thì đừng nghĩ tới sống yên ổn.
Tôi cảm thấy việc mấu chốt nhất cần phải làm là nghĩ cách đem Quỷ Nhãn trong cơ thể tôi bỏ đi, ít nhất thì cũng phải đem cỗ sức mạnh từ trong cơ thể tôi phát ra ngoài.Có những lúc, thân mang trọng bảo lại không phải là chuyện tốt.12 giờ khuya, tôi lái xe buýt số 14 ra khỏi tổng trạm.Trêи đường tôi vẫn luôn suy nghĩ, khi Trần Vĩ mở ra ghế lái thì đã có người lấy đi đồ vật bên trong, đó sẽ là ai?Mà sau khi đồ vật bên trong ghế lái bị lấy ra, lại để vào tờ giấy và tấm ảnh.
Đây khẳng định là cùng một người làm, từ những việc phát sinh trước mắt mà nói thì Quỷ Vương có hiềm nghi lớn nhất.Cứ nghĩ như vậy, xe đã chạy đến Lạc Viên, bởi vì chỗ Lạc Viên này đang sửa đường nên tôi phải đi đường vòng, nhưng nếu như đi vòng, vậy lại phải đi quá xa.Đây cũng là thông tin bên trêи vừa phát xuống.
Tôi cũng là hôm nay mới biết đến.
Lúc đi vòng, bởi vì tôi không có lái tuyến khác bao giờ cho nên thật không biết đường đi như thế nào.Đặc biệt là con đường vòng này là đi qua một cái thôn trang phụ cận, các hộ trong thôn trang trồng rất nhiều trái cây, bốn phía đều là cây cối mênh ʍôиɠ vô bờ, đều sắp không phân biệt được phương hướng.Xe đang xóc nảy ở trêи đường đất, tôi nhìn thấy ven đường một cái lều dưa, một lão nhân đầu bạc ngồi vắt chân ở trêи băng ghế hút thuốc lá, tôi dừng xe hỏi: “Uy, lão gia, đi đường nào có thể chạy đến Mị Lực thành a?”Lão nhân kia không để ý tôi, nhưng tuyệt đối hắn thấy tôi, chỉ là hai mắt nhìn tôi chằm chằm sau đó thở dài lắc lắc đầu.Phản ứng này khiến cho tôi phát ngốc, lắc đầu thở dài cái gì?Tôi không để ý, tiếp tục tìm con đường đi phía trước, quanh co lòng vòng một hồi lại gặp một lão thái thái chống quải trượng, trong tay bà cầm một cái túi nilon màu trắng, túi nilon chứa hai cái bánh bao lớn, tôi từ trong cửa sổ xe ló đầu ra hỏi: “Nãi nãi, hỏi một chút đường đi Mị Lực thành, đi hướng nào a?”Diện tích Lạc Viên rất lớn, con đường thật là rắc rối phức tạp, thật đúng là không dễ tìm.Ai ngờ lão thái thái kia nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, mới đầu sửng sốt sau đó cũng thở dài liên tục lắc đầu.Chẳng những không để ý tôi, ngược lại là càng bước nhanh hơn bỏ đi, rất mau biến mất ở trong tầm nhìn của tôi.Cảm giác giống như rất sợ tôi.
Cái này thật sự khiến tôi hồ đồ.Cuối cùng tôi rẽ trái rẽ phải mấy lần rốt cuộc đi ra khỏi Lạc Viên.
Cuối cùng cũng lên được quốc lộ lái trở về con đường cũ.Về tới trạm Mị Lực thành, tôi vừa mới mở cửa xe bỗng nhiên một đám hành khách trêи sân ga bị dọa kêu to một tiếng, bỏ chạy tứ tán, căn bản không ai dám ngồi xe.“Haiz…, đây là sao?”Tôi vỗ vỗ mặt mình, nhìn thoáng qua xung quanh mình, lại nhìn ra sau thùng xe.
Toàn bộ xe từ đầu đến cuối, trừ tôi ra không có người nào khác, hơn nữa trêи mặt tôi cũng không mọc hoa a, làm sao những hành khách đó nhìn tôi một cái liền bị dọa bỏ chạy.Lại đi tiếp hai trạm phía trước, cuối cùng có một tiểu tử tuổi cùng tôi tương đương đi lên.
Sau khi hắn lên xe, đối với tôi cười nói: “Ta nói rồi, ta còn sẽ tìm ngươi.”Tôi mới đầu không hiểu, một lát sau mới nói: “Ngươi là ta cuối cùng?”Tiểu tử ha ha cười, không phủ định cũng không khẳng định, lập tức ngồi ở ghế sau, vừa ngồi xuống liền đối với tôi nói:“Trong đời ngươi bị mất đi ba ngày, muốn biết trong ba ngày này đã xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải học được Thất tinh Ma Thư, nhưng Thất tinh Ma Thư không phải ai cũng có thể học, cho dù ta đem nó bày ở trước mặt Quỷ Vương, không có hơn trăm năm công phu, hắn cũng không thể.”Tôi ừ một tiếng, quay đầu lại hỏi: “Vậy ý ngươi là?”“Ý ta rất đơn giản, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta còn ở đây, ta có thể khiến cho ngươi biết trong ba ngày ngươi bị biến mất kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”Nghe ý tứ trong lời hắn nói, tôi cười cười nói: “Ngươi không phải là muốn để cho một cái phế vật như ta bảo hộ ngươi đi? Ta chính là tên ngốc, ai cũng đánh không lại.”Bấm quảng cáo ủng hộ mình với nhéHắn lắc đầu nói: “Không, hiện giờ ngươi