Chuyện Đại Bảo nghỉ phép về nhà vốn dĩ thực bình thường nhưng Phan chưởng quầy mẫn cảm vẫn luôn dõi theo hắn thế nên Vương trướng phòng vừa nói là người nhà Đại Bảo mang tin tới bảo hắn về thì ông ta đã lập tức để ý.
Hiện tại Đại Bảo cũng đã 15 tuổi, đúng là lúc làm mai, ngày thường hắn đều chọn ngày lễ tết mới về, lần này lại về sớm hơn vậy nhất định có vấn đề.
Sau khi Đại Bảo quay lại Phan chưởng quầy cũng không trực tiếp hỏi hắn mà chỉ quan sát xem đứa nhỏ này có biểu hiện nào bất thường kiểu như: cười ngu si, ngây người, mất hồn mất vía gì hay không.
Ông ta quan sát mấy ngày thấy mọi việc vẫn bình thường thì thoáng yên tâm.
Trong lòng ông ta vẫn muốn gả con gái cho Đại Bảo, nhưng chuyện ở rễ vẫn mắc tại đó vì thế trước khi hôn sự của con gái được định ra thì thật tình ông ta không muốn Đại Bảo đính hôn.
Phan chưởng quầy bình tĩnh ngồi xuống nghĩ thông suốt toàn bộ mọi chuyện.
Vì đảm bảo không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên ông ta tìm Vương Thuận tới đưa tin cho Đào Tam gia nói Vương trướng phòng là sư phụ của Đại Bảo, việc hôn nhân của hắn ông ấy cũng giúp đỡ nhìn ngó nghe ngóng.
Nếu một nhà Đào Tam gia có định hôn sự cho hắn thì cũng báo một tiếng để bên này được biết, tránh tình huống xấu hổ.
Sau đó Phan chưởng quầy lại tìm Vương trướng phòng cầu ông ấy giúp đỡ.
Ông ta muốn Vương trướng phòng đề cử Trương tiên nhân dưới gốc cây hòe ở cửa chùa Linh Thủy nếu người nhà họ Đào có đến trấn trên hợp bát tự cho Đại Bảo.
Vương trướng phòng cười nói: “Chưởng quầy đúng là chu đáo, Trương tiên nhân kia là thần toán có tiếng, ta đương nhiên sẽ đề cử cho người nhà của Đại Bảo.”
Còn việc Phan chưởng quầy nói thế nào với chỗ Trương tiên nhân bên kia thì chỉ có trong lòng ông ta rõ ràng.
Phan chưởng quầy thở dài, haizzz, cũng vì tấm lòng của người làm cha mà ông ta phải đi hạ sách này, chỉ có thể tạm thời xin lỗi Đại Bảo.
Nói tới chỗ Đào Tam gia bên này thì hiện tại việc hôn sự của đứa cháu đích tôn chính là việc lớn cả nhà đều nhọc lòng.
Lý thị và Lưu thị đều vừa lòng với Hương Lan nhưng ý tứ bên nhà gái thì vẫn chưa thấy đưa tới.
Hai người không nhịn được lo lắng sốt ruột, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng tuấn tú văn nhã của Đại Bảo nhà mình thì bọn họ lại tràn đầy tin tưởng.
Qua mấy ngày Đại Tần thị cười tủm tỉm mang tin tức tốt tới.
Phải hỏi thật lâu Hương Lan mới ngượng ngùng gật đầu tỏ ý vừa lòng với Đại Bảo.
Lý thị và Lưu thị cực kỳ vui vẻ.
Lý thị lại hỏi chuyện trao đổi thiếp canh giữa hai nhà nhưng ý của Đại Tần thị chính là chờ tới tháng giêng lại nói chuyện đính thân.
Bà ấy nói cái gì mà không ăn thì thịt khô còn đó, chứ hiện tại tháng chạp nói chuyện đính thân không thích hợp.
Lý thị cười nói: “Ta cũng chỉ muốn hai nhà lặng lẽ trao thiếp canh, còn phải hợp bát tự nữa mới được.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nếu bát tự không hợp thì hai đứa nhỏ cũng coi như vô duyên.
Trước tiên chúng ta cứ hợp bát tự trước, nếu hợp thì tới sang năm đính thân cũng không vội, ngươi thấy sao?”
Đại Tần thị ngẫm lại cũng cảm thấy rất tốt vì thế hứa là sẽ dành thời gian về nhà nói chuyện với anh họ về việc này rồi mang thiếp canh của con gái nhà họ tới đây.
Lý thị và Lưu thị cũng đồng ý, sau đó ngày ngày chờ tin của Đại Tần thị.
Tháng chạp này Vương Thuận bận rộn thu heo, ba ngày hai đầu đều chạy tới trong thôn.
Giữa trưa Lý thị làm đồ ăn ngon để hắn tới nhà ăn cơm cùng.
Vương Thuận cũng vừa lúc có việc muốn nói nên sảng khoái đồng ý.
Tới giờ cơm Vương Thuận cười ha hả đi vào sân, Tam Bảo lập tức chạy tới chắp tay nói: “Thuận thúc.
Cung hỉ phát tài!”
Vương Thuận cười càng vui vẻ, tay xoa đầu Tam Bảo nói: “Tốt, tốt, thằng nhóc này nói quá đúng.
Năm nay Thuận thúc làm ăn khá, đặc biệt là tháng này, ta bận tới độ không thể lo liệu hết được quá nhiều việc.
Ha ha! Thần Tài của ta quả thực tới rồi!”
Tam Bảo cười nói: “Thuận thúc.
Sang năm cháu cũng đi theo thúc đi thu heo nhé!”
“Ha ha! Ông bà cháu mà nỡ để cháu đi làm cái nghề khổ cực này thì ta đồng ý ngay!” Vương Thuận đáp.
“Thật sao?” Tam Bảo trợn mắt kích động gào.
“Trước tiên phải qua được cửa của ông bà nội cháu đã!” Vương Thuận cười và đi vào nhà ăn.
Đào Tam gia để trống vị trí bên tay phải của mình cho Vương Thuận, hắn cũng quen cửa quen nẻo ngồi xuống.
Đào Tam gia hỏi: “Tam Bảo, con vừa nói cái gì với Thuận thúc thế?”
“Ông nội, cháu muốn đi theo Thuận thúc thu mua heo!” Tam Bảo vội vàng nhìn về phía Đào Tam gia, trong mắt là chờ mong không cần nói cũng biết.
Trong lòng Đào Tam gia trăm ngàn luyến tiếc nhưng ngoài miệng chỉ nhàn nhạt nói: “Con không chịu nổi vất vả này đâu, ở nhà chăm heo cho tốt là được!”
“Ai nói là cháu không chịu được khổ? Cháu đã 14 rồi, một mình cháu có thể vác một con heo!” Tam Bảo vội vàng đẩy mạnh việc tiêu thụ bản thân, thậm chí hắn còn xoa xoa cánh tay nhỏ, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, bộ dạng mình rất cường tráng.
“Chờ đến sang năm xây nhà xong lại nói!” ở trước mặt Vương Thuận nên Đào Tam gia cũng không tiện nói nhiều mà đành phải dùng kế hoãn binh.
Tam Bảo lập tức trúng kế, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Lưu thị bưng đồ ăn lên, Trường Phú thì rót đầy chén rượu sau đó người một nhà hớn hở ăn uống.
Vương Thuận uống ba chén rượu thì không uống nữa, nói là bản thân còn phải đi thu heo, uống nữa sợ hỏng việc.
Đào Tam gia cũng không khuyên nữa vì thế Vương Thuận lập tức nói: “Tam thúc, hôm trước cháu có gặp Phan chưởng quầy ở trấn trên.
Ông ấy còn hỏi thăm thúc và nhờ cháu gửi lời!”
“Phan chưởng quầy là người không tồi, đối xử với Đại Bảo cũng tốt, hôm nào ta phải cảm ơn ông ấy môt phen mới được!” Đào Tam gia tiếp lời.
“Phan chưởng quầy nói Đại Bảo cũng đã tới tuổi làm mai, ông ấy và Vương trướng phòng đều giúp đỡ hắn tìm mối.
Có nhà nào có con gái tính tình, phẩm hạnh tốt lại cần cù chăm chỉ thì sẽ giới thiệu.” Vương Thuận thuật lại.
“Hô hô, làm phiền Phan chưởng quầy cùng Vương trướng phòng lo lắng, Đại Bảo có thể gặp được bọn họ đúng là có phúc!” Đào Tam gia cười vui vẻ.
“Đúng thế, lúc ấy Phan chưởng quầy còn nói Vương trướng phòng là sư phụ của Đại Bảo nên cũng để bụng chuyện hôn sự của hắn.
Trên trấn có nhà tới hỏi chuyện của hắn cũng đều là ông ấy ra mặt.
Nhưng Vương trướng phòng lo lắng chỗ ông ấy và nhà mình bên này tin tức không thông rồi gây ra chuyện ‘một nữ gả hai nhà’ nên cũng muốn báo trước một tiếng để hai bên thông báo cho nhau, như thế tránh được nhiều phiền toái.” Vương Thuận nói xong lại khen: