Người một nhà vui vẻ hòa thuận trải qua một năm nữa.
Năm nay Đại Bảo đã 18 tuổi, trong thôn có rất nhiều người tới cửa làm mai cho hắn nhưng đều bị Lý thị từ chối.
Không phải bà không muốn nhưng số mệnh đứa nhỏ nhà bà nó như thế.
Nếu Đại Bảo còn phải đợi hai năm thì Nhị Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo lập tức trở thành đối tượng làm mai.
Đào Tam gia và Lý thị cho rằng có thể đính thân trước rồi đợi hai năm nữa thành thân cũng không muộn.
Nhị Bảo nói: “Đại ca còn chưa đính thân thì sao có chuyện đệ đệ đã đính thân trước.
Nếu bị những kẻ không biết gì truyền ra ngoài chửi bới thì chẳng phải hủy hoại đại ca ư?”
Tam Bảo và Tứ Bảo đều gật đầu, Đào Tam gia thì tức thổi râu.
Nhưng Nhị Bảo nói cũng có lý, người ta thường bảo ‘nhiều người cùng nói thì đến vàng cũng phải mòn’.
Lời đồn đãi luôn đáng sợ, vì thế sau khi nghĩ kỹ cả nhà vẫn nghe theo kiến nghị của Nhị Bảo.
Nếu đã phải đợi thêm 2 năm thì cùng nhau đợi hết đi!
Chỗ Phan chưởng quầy bên này tạm thời yên tâm vì được Trương tiên sinh giúp đỡ.
Nhưng bà mối Triệu mãi không có tin tức gì, bản thân ông ta lại tới tìm vài lần thấy bộ dạng bà ta ấp úng thì cũng hiểu ra vài phần.
Ông ta cũng lười hỏi tiếp.
Sau khi bà mối Triệu tiễn ông ta đi rồi mới oán giận nói: “Kén rể còn đòi hỏi cao như thế, nhà ai có con trai tốt như vậy mà còn để con đi ở rể chắc? Tiền của Phan chưởng quầy đúng là khó kiếm!”
Hôm nay Phan chưởng quầy đang ngồi trong tiệm thì bà mối Triệu cười tủm tỉm đi tới tìm.
Ông ta lập tức vui vẻ mời bà ta vào phòng, tiểu nhị nhanh nhẹn mang trà lên.
Bà mối kia cũng vội vàng báo tin vui cho Phan chưởng quầy: “Phan chưởng quầy, chuyện ông nhờ ta rốt cuộc cũng có tin tức rồi.
Nhận tiền của ông mà không làm được việc khiến con gái nhà thân thích của ông bị chậm trễ mấy năm nên ta cũng áy náy! Mấy năm nay ta cũng ăn không ngon ngủ không yên, sợ lỡ việc thì coi như tự đập bảng vàng của mình!”
Phan chưởng quầy nghe bà ta lải nhải nửa ngày thì trong lòng bực bội ngắt lời: “Ý là bà đã tìm được người thích hợp rồi ư?”
“Thật đúng là đã tìm được một người thích hợp.
Lần trước ta tới nói chuyện với bà chủ quán trà thì thấy một thiếu niên cao gầy ở đó, nghe giọng thì là người vùng Tây Bắc.
Ta nghe hắn hỏi bà chủ cái gì đó sau đó thất vọng rời đi.
Ông cũng biết người làm nghề của ta thích tìm hiểu mọi chuyện vì thế ta lặng lẽ đi theo tên kia qua mấy con phố, cuối cùng ta thấy hắn ngồi dưới một cây hòe thở dài.
Lúc ấy ta đi lên hỏi thăm hóa ra hắn tới cậy nhờ thân thích ở trấn chúng ta nhưng ai ngờ thân thích kia đã chuyển đi nơi khác từ nhiều năm.” Bà mối Triệu nói xong thì uống mấy ngụm trà mới tiếp tục: “Ta lại hỏi thăm gia thế của hắn thì biết cha mẹ hắn đều đã qua đời, bản thân hắn cũng chưa lập gia đình nên một mình từ Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến cậy nhờ người nhà nhưng cuối cùng lại thành như vậy.”
Phan chưởng quầy hỏi: “Bà nói với hắn chuyện ở rể chưa?”
“Nói rồi, ta nói có nhà giàu đang tìm con rể.
Hắn lại hỏi tình huống cụ thể sau đó suy nghĩ một lát đã đồng ý.
Ta tìm một chỗ cho hắn ở tạm sau đó vội tới thông báo cho ông đó.
Nếu ông thấy được thì ta sẽ mang hắn tới gặp ông.” Bà mối Triệu nói.
Phan chưởng quầy gật đầu đáp: “Bà mang hắn tới đây đi, vừa lúc trong tiệm đang bận rộn, để hắn làm việc trong tiệm một thời gian đã.
Vị bà con kia của ta ở huyện thành, chờ ta thông báo cho nhà họ tới đây nhìn mặt rồi lại tính!”
Bà mối Triệu vui vẻ vỗ tay liên tục nói: “Tốt, nếu sự thành thì đúng là nhân duyên ngàn dặm tìm đến nhau!”
“Đi thôi, bà mang người tới đây đi!” Phan chưởng quầy nói.
Bà mối Triệu uống cạn chén trà trong tay mới ra khỏi Duyệt Lai Phạn Quán.
Không lâu sau bà ta thật sự mang theo một nam tử trẻ tuổi đi tới.
Phan chưởng quầy đưa người vào phòng, tiểu nhị lại nhanh chóng rót trà, ánh mắt tiện thể liếc nhìn cái kẻ đi cùng bà mối Triệu.
Phan chưởng quầy vẫn ngồi im đánh giá kẻ kia.
Tên kia đã nghe bà mối Triệu nói rõ đầu đuôi nên vừa thấy Phan chưởng quầy đã cười và khom người hành lễ: “Phan chưởng quầy!”
Phan chưởng quầy gật đầu hỏi: “Chàng trai, nếu ngươi đã theo bà mối Triệu tới đây thì ắt biết ta sẽ nói gì.
Trước khi nói những chuyện ấy ngươi kể về tình huống của ngươi đi hẵng!”
Tên này mang theo khẩu âm Tây Bắc cực nặng.
Hắn nói: “Ta tên là Tống Đại Dũng, năm nay 21 tuổi, nhà ở đầu thôn huyện Tuyên tại Lương Châu.
Mấy năm nay Cam Châu, Túc Châu, Lương Châu gặp phải hạn hán nghiêm trọng, rất nhiều người chết đói.
Vì thế ta muốn tới Thục Châu cậy nhờ thân thích, ai biết bọn họ đã sớm dọn đi.”
Phan chưởng quầy cố sức nghe cuối cùng cũng hiểu hắn nói cái gì: “Việc này bà mối Triệu hẳn đã nói qua với ngươi.
Thân thích nhà ta muốn kén rể cho con gái nhà họ, nhưng không khéo là thân thích của ta mới ra cửa làm ăn nên trước tiên ngươi ở trong tiệm này làm công đã.
Ngươi có thể kiếm chút tiền nuôi sống bản thân, chờ thân thích của ta về lại để hai bên gặp nhau, nếu thích hợp sẽ nói tới chuyện kén rể, ngươi thấy sao?”
Tống Đại Dũng gật đầu nói: “Đều nghe theo sắp xếp của Phan chưởng quầy!”
Phan chưởng quầy chốt hạ: “Vậy ngươi đi theo ta!”
Tống Đại Dũng và bà mối Triệu đi theo ra khỏi phòng.
Bà mối Triệu chào hỏi Phan chưởng quầy sau đó rời khỏi quán.
Phan chưởng quầy gọi Đại Bảo đang đứng