Nói đến cha con Đào Tam gia, sau khi ăn trưa xong hai người từ biệt Phan chưởng quầy và tới Hồ thị y quán thăm Nhị Bảo.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Ai biết vị Hồ lang trung ngày thường vẫn chuyên tâm khám bệnh nay lại đứng dậy tiếp đãi, ném người bệnh cho Hồ Khánh Hoa và mang theo cha con Đào Tam gia vào sân sau nói chuyện.
Hồ lang trung giải thích: “Vốn ta định tự mình tới Đào gia thôn một chuyến nhưng việc nhiều quá chưa thoát thân được.
Nhân dịp hôm nay hai người đã tới thì ta cũng muốn nói chút chuyện!”
Đào Tam gia nhìn Trường Phú một cái, trong lòng buồn bực: “Hôm nay làm sao thế nhỉ, Phan chưởng quầy có việc muốn nhờ, Hồ lang trung cũng có việc muốn nói.”
“Là thế này, ta có người quen là chưởng quầy của dược hành, họ Lý.
Ông ta có một đứa con gái năm nay vừa tròn 16 tuổi, muốn gả cho Vĩnh Lân nên ông ấy tìm người làm sư phụ như ta nhờ giật dây hỏi ý kiến nhà mình xem thế nào!” Hồ lang trung đi thẳng vào vấn đề.
Đào Tam gia vừa nghe nói đến hôn sự của cháu trai là trong lòng đã vui vẻ, miệng nói: “Bởi vì đứa cháu đích tôn trong nhà có chút việc nên chỉ sợ Vĩnh Lân sẽ phải đợi hai năm nữa mới đón dâu được.
Chúng ta sợ chậm trễ con gái nhà Lý chưởng quầy.”
“Cái này thì không sao, Lý chưởng quầy cũng đã biết.
Nếu hai bên đồng ý thì cứ đính ước miệng trước, chờ hai năm sau đón dâu cũng không muộn!” Hồ lang trung cười nói.
Lòng Đào Tam gia vui như nở hoa, liên tục nói phải.
Trường Phú vội huých cha mình một cái để ông ấy đừng có mà hớn hở quá đáng sau đó nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn chưa hỏi ý Nhị Bảo mà cứ thế đồng ý ư?”
Đào Tam gia nghe thế thì lập tức hoàn hồn, trong lòng cả kinh.
Ông còn chưa hỏi tình hình cô nương kia, người ở trấn trên chịu gả con gái cho nông gia có phải vì con gái nhà ấy có vấn đề gì không? Đào Tam gia âm thầm hối hận mình quá lỗ mãng.
Hồ lang trung cười nói: “Cái này hai người cứ yên tâm, con gái của Lý chưởng quầy từ nhỏ ở dược hành hỗ trợ xử lý thảo dược.
Nếu sau này nàng và Vĩnh Lân thành thân thì cũng có thể hỗ trợ hắn cứu người, hơn nữa hai đứa cũng quen biết, Vĩnh Lân cũng đã đồng ý.”
Đào Tam gia và Trường Phú nghe xong mới yên lòng.
Nếu Nhị Bảo đã gặp và còn đồng ý thì hẳn cô nương kia không vấn đề gì.
Hồ lang trung nói: “Nếu hai nhà đều không có ý kiến gì thì chuyện này cứ thế nhé.
Vĩnh Lân, con vào đi.”
Nhị Bảo đỏ mặt đi vào nhà, Hồ lang trung thì đứng dậy chắp tay nói: “Bên ngoài còn nhiều việc, ta xin phép đi trước.
Để Vĩnh Lân trò chuyện tiếp với mọi người!”
Đào Tam gia và Trường Phú cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ.
Hồ lang trung rời đi rồi Đào Tam gia mới cười tủm tỉm lôi kéo tay Nhị Bảo hỏi: “Sư phụ con nói có thật không? Con đã gặp cô nương kia rồi à? Nếu con đồng ý thì hẳn cô nương kia là người tốt!”
Nhị Bảo đỏ mặt không muốn nói nhiều: “Ông nội yên tâm đi, lòng cháu hiểu rõ.”
Đào Tam gia nói: “Nhị Bảo à, nếu con đã đồng ý hôn sự này thì có thời gian đi dược phường hỗ trợ chút!”
Nhị Bảo nói: “Ông nội, nơi ấy có Tam Bảo rồi!”
“Dược hành sư phụ con nói tới chính là Bách Thảo Dược Hành mà Tam Bảo đang làm việc ư?” Đào Tam gia hỏi.
Nhị Bảo gật đầu thế là Đào Tam gia đứng dậy nói: “Tốt, quá tốt, vừa lúc chúng ta đi thăm Tam Bảo luôn.”
Trong lòng mang theo xúc động muốn nhìn mặt cô nương kia nên Đào Tam gia rất gấp gáp.
Chứ không về nhà Lý thị hỏi cái gì ông cũng không biết thì chết.
“Ông nội, ngài có qua đó cũng không gặp được Phục Linh đâu, bình thường nàng đều ở sân sau, rất ít ra ngoài.” Nhị Bảo nói.
Đào Tam gia cười trộm: “Ta chỉ nói muốn đi thăm Tam Bảo chứ có nói muốn nhìn cái gì mà Phục Linh đâu?”
Nhị Bảo nghĩ thầm: Ông nội còn biết trả thù, trêu ghẹo cháu nội nữa.
Nhị Bảo đỏ mặt giao một bao đồ cho Đào Tam gia, “Sư phụ gọi cháu rồi, cháu cũng bận nên mọi người đi đường cẩn thận, cháu không tiễn.”
Cha con Đào Tam gia mang theo tâm tình sung sướng tới Bách Thảo Dược Hành.
Ngoài một tên Tam Bảo lải nhải nói không ngừng thì trong dược hành còn 4,5 người giúp việc khác.
Đào Tam gia nghe cháu nội lải nhải xong thì dặn dò vài câu, thấy sắc trời không còn sớm ông định ra về.
Tam Bảo nói: “Ông nội, từ tháng này trở đi cháu không mua thuốc lá với điểm tâm cho ông nữa.”
Đào Tam gia thổi râu bất mãn hỏi: “Vì sao?”
“Cháu muốn tích cóp tiền mua con lừa cho nhà mình, như thế ông xuống ruộng làm việc cũng nhẹ nhàng, còn có thể cưỡi lừa đi họp chợ!” Tam Bảo nói.
Đào Tam gia vỗ vỗ vai Tam Bảo nói: “Từ từ đi, không cần vội.”
Tam Bảo gật đầu giao hai tháng tiền lương cho Đào Tam gia.
Đào Tam gia đếm đếm rồi nói: “Thằng nhóc thối, tiền có chút xíu!”
Tam Bảo cười hê hê.
Đến giờ hắn cũng chưa nói với người nhà là hắn phải cùng Lý chưởng quầy đi thu dược liệu khắp nơi.
Hắn cảm thấy không cần nói, dù sao cũng chỉ đi tới châu, huyện, Lý chưởng quầy cũng đi vài chục năm rồi, con đường đã quen thuộc như lòng bàn tay.
Cha con Đào Tam gia về đến nhà thì kể chuyện ở trấn trên cho người nhà khiến mọi người đều vui.
Lý thị cười không khép được miệng: “Nhị Bảo nhà ta là đứa có năng lực, không cần ta phải nhọc lòng đã chọn được vợ rồi.”
Trương thị nói: “Nương, bát tự còn chưa hợp, đến lúc ấy nếu không hợp thì chẳng phải sẽ chậm trễ con gái nhà người ta hai năm ư?”
Lý thị gật đầu: “Chuyện này không thể chỉ nói miệng thế được, nếu hai đứa nhỏ đều đồng ý thì ông chọn lúc nào thuận tiện lên trấn trên tìm Lý chưởng quầy nói rõ chuyện mấy đứa nhỏ đi.
Ông mang theo thiếp canh của Nhị Bảo nữa để nhân tiện hợp bát tự luôn.”
Lưu thị nói: “Nương, lần trước chẳng phải Nhị Bảo đã nói là sẽ đợi Đại Bảo cưới vợ trước ư?”
Lý thị cười đáp: “Không sao, ta chỉ hợp bát tự thôi, nếu được thì nói không chừng một năm có thể cưới vợ hết cho cả đám ấy chứ!”
Lưu thị đồng ý: “Rất có khả năng, nương, năm Đại Bảo 20 tuổi nhà ta nuôi thêm mấy con heo đi!”
“Đúng, chúng ta phải