Đào Tam gia cưỡi con lừa tới huyện thành và tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm sau đó tìm tiểu nhị hỏi thăm hướng đi huyện Tam Phong.
Sáng sớm hôm sau ông tính tiền và xuất phát.
Vì đám sơn phỉ của huyện Tam Phong đã bị bắt nên trên đường đi có không ít người.
Đào Tam gia và Tứ Bảo đi dọc quan đạo, ban ngày vội vã lên đường, trời tối gặp khách điếm thì nghỉ tạm nếu không ông sẽ tìm một chỗ ven đường cùng Tứ Bảo đốt đống lửa nướng lương khô ăn và chắp vá tạm.
Ông cháu hai người đi ba ngày mới tới huyện Tam Phong nhưng vì không có người quen nên sai dịch không cho họ vào nha môn, bọn họ cũng không tìm hiểu được gì.
Đào Tam gia và Tứ Bảo cứ thế canh giữ bên ngoài huyện nha, chỉ cần thấy có người mặc quần áo sai dịch đi qua là sẽ chắp tay hỏi.
Nhưng đám sai dịch này đa phần là kẻ thô lỗ, không nhẫn nại, thấy người không quen thì lập tức phủi tay không quản.
Qua năm lần bảy lượt cuối cùng Đào Tam gia cũng gặp được một nha dịch tính tình tốt một chút.
Sau khi năn nỉ mãi, lại lặng lẽ đút ít tiền tên kia cũng chịu nói.
Hắn nói rằng đám sơn phỉ của huyện Tam Phong đã bị bắt nhưng số vụ án chúng gây ra quá nhiều nên quan phủ không nhất định có ấn tượng với vụ án của người nhà ông.
Đào Tam gia lại cầu xin một lần, nước mắt nước mũi giàn giụa, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu sai dịch kia mới nói: “Thôi chờ một lát để ta vào hỏi.”
Đợi sai dịch ra ngoài thì đã qua nửa canh giờ.
Hắn nói: “Bách Thảo Dược Hành gặp phỉ vào tháng 8, theo lời khai của đám sơn phỉ thì cái kẻ tên Đào Vĩnh Thụy kia thật sự ngã xuống vách đá mất tích.
Chuyện đã qua mấy tháng, khả năng còn sống là rất thấp, ông vẫn nên về nhà đi thôi!”
Sai dịch nói xong là đi, chỉ để lại Đào Tam gia như mất hồn và Tứ Bảo nôn nóng.
“Ông nội sao thế, ông ngồi một lát để cháu lấy nước cho ông!” Tứ Bảo đỡ Đào Tam gia dậy rồi đi tới ngồi trên một tảng đá trước huyện nha.
May mà lúc trước Nhị Bảo đã đưa cho ít thuốc viên thế nên lúc này Tứ Bảo vội lấy thuốc ra cho ông nội uống.
Đào Tam gia dần bình tâm lại nhưng vẫn không nhịn được thương tâm: “Lòng người làm ông nội như ta đau như dao cắt, làm sao ta cứ thế để Tam Bảo chết bên ngoài được chứ?! Tứ Bảo, chúng ta đến chỗ vách núi kia tìm xem!”
Tứ Bảo đỏ mắt nói: “Ông nội cố gắng lên, chúng ta sẽ đi ngay!”
Đào Tam gia đứng lên rồi được Tứ Bảo đỡ lên lưng lừa.
Hai người vừa đi vừa hỏi rốt cuộc cũng tới được chỗ vách đá kia.
Đào Tam gia đứng trên vách đá cao nhìn xuống sông Lăng chảy siết bên dưới thì nói: “Tứ Bảo, chúng ta xuống bên dưới tìm xem!”
Tứ Bảo đáp: “Ông nội, chúng ta đi bên này, cháu thấy với thế núi này thì phải đi về phía đông mới có thể xuống đáy vực.”
Đào Tam gia gật đầu rồi dắt con lừa đi về phía đông, vòng nửa ngày hai ông cháu mới tới được đáy vực.
Hiện giờ là mùa đông, đã vào lúc khô hanh nên nước sông Lăng chỉ còn một nửa.
Bên dưới đáy vực toàn là bùn đất màu vàng, còn có cỏ cây khô vàng và những lùm cây trụi lủi.
Chẳng có gì cả, Đào Tam gia mang theo Tứ Bảo đi dọc bờ sông Lăng về phía đông một đoạn, cứ gặp dân địa phương là lại hỏi thăm.
Cứ thế đi đi dừng dừng tới tận cuối tháng chạp.
Tứ Bảo còn trẻ mà cũng không chịu nổi, thấy ông nội ngày càng tiều tụy vì thế hắn không nhịn được nói: “Ông nội, còn đi nữa là ra khỏi Thục Châu rồi.
Chúng ta trở về đi!”
Đào Tam gia nhìn Tứ Bảo cũng gầy đi nhiều thì đau lòng.
Đều là cháu ông cả, sao ông nỡ nhìn hắn tiếp tục chịu khổ vì thế ông thở dài một hơi và gật gật đầu.
Mỗi ngày Lý thị đều đứng ở cửa nhà chờ Đào Tam gia trở về.
Lưu thị cũng thương tâm ngã bệnh.
Nhị Bảo bưng chậu than tới trước mặt Lý thị cho bà đỡ lạnh rồi lại khuyên: “Bà nội vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Lý thị chỉ lắc đầu.
Hôm nay đã là trừ tịch, Đại Bảo cũng đã trở lại.
Nữu Nữu ở trong bếp giúp đỡ Trương thị chuẩn bị cơm trưa, Đại Bảo thì giúp nhóm lửa.
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi vọt vào nhà bếp reo lên: “Nương, ông nội và tứ ca đã trở lại!”
Nữu Nữu vui vẻ hỏi: “Tam ca đâu?”
Tiểu Ngọc Nhi lắc đầu: “Không thấy tam ca!”
Nữu Nữu lại rơi nước mắt, Đại Bảo thì đứng dậy nói: “Ta ra ngoài xem sao.”
Tóc Đào Tam gia bạc đi nhiều, mặt gầy gò, xương gò má gồ lên.
Tứ Bảo cũng gầy, lại đen hơn trước nhiều.
Lý thị ôm Đào Tam gia khóc: “Lão nhân, Tam Bảo đâu?! Sao không tìm được Tam Bảo?!”
Tứ Bảo khuyên: “Bà nội, để ông nội nghỉ một lát đi! Cả tháng này ông nội chưa từng ngủ tử tế!”
Đại Bảo và Nhị Bảo đỡ Đào Tam gia vào nhà.
Nhị Bảo bắt mạch cho ông sau đó đi bốc thuốc.
Bách Thảo Dược Hành tặng chút dược thảo tới để trong phòng hắn nên lúc này cũng tiện dùng.
Lưu thị nằm ở trên giường biết tin thì lại khóc rống lên.
Ngũ Bảo ở bên cạnh thấy mẹ khóc thì hắn cũng khóc thút thít.
Trương thị tới nhà bếp múc một chậu nước ấm mang tới, Trường Phú vắt khô khăn vải giúp Đào Tam gia lau mặt lau tay.
Còn Tứ Bảo thì tự giác đi tới sân sau rửa mặt.
Đào Tam gia nghỉ một lúc mới nói: “Được rồi, ngày Tết ngày nhất, cần làm gì thì làm đi!”
Tết năm nay cứ thế trôi qua, không khí quạnh quẽ, đến pháo cũng không