Ba người một đường xuôi nam, tới cuối tháng chạp thì tới Tam Châu và tìm một nơi nghỉ tạm.
Đợi qua ngày Tết bọn họ mới tới Đào gia thôn, vừa vặn đuổi kịp Tết Nguyên Tiêu hôm nay.
Tam Bảo nói xong quá trình được cứu giúp của mình thì năn nỉ: “Ông nội, anh em Ân đại ca mất cha mẹ từ sớm, trong nhà chẳng có người thân nào khác.
Bọn họ phiêu bạt nhiều nơi không có chỗ ở ổn định lại chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống nhiều năm.
Không bằng chúng ta giữ họ lại Đào gia thôn ở nhé!”
Đào Tam gia cười nói: “Tốt! Rất tốt! Đại ân đại đức của hai vị ân nhân nhà ta còn không biết làm sao để báo đáp đây! Vừa lúc chúng ta có thể giữ ân nhân ở chung với chúng ta, hai người có yêu cầu gì thì cứ nói, đừng khách sáo làm gì!”
Anh em họ Ân vội đứng dậy hành lễ sau đó Ân Tu Trúc đáp: “Vậy vãn bối xin làm phiền!”
Tam Bảo lại tiếp tục: “Ông nội, Ân đại ca muốn xây một ngôi nhà ở cửa thôn của chúng ta, dự định ở lâu dài!”
Đào Tam gia không cho là đúng: “Sao lại phải xây nhà khác, nhà chúng ta rất lớn, hai người cứ tùy ý ở lại.”
Ân Tu Trúc cảm kích nói: “Đào gia gia có ý tốt vãn bối xin nhận, chẳng qua quấy rầy lâu dài cũng không phải lựa chọn hợp lý.
Mấy năm nay vãn bối mang theo em gái lang thang khắp nơi không có nơi ở cố định nên cũng muốn tìm một chỗ thôn xóm có non xanh nước biếc để an cư lạc nghiệp.
Ai ngờ có duyên cứu được Tam Bảo lại nghe hắn kể rằng Đào gia thôn là một nơi an bình, người dân chất phác, hồn hậu vì thế vãn bối cũng nảy sinh ý định mang theo em gái tới đây cậy nhờ.
Nếu người trong thôn có ý kiến thì vãn bối nhất định không dám làm phiền Đào gia gia, chúng ta chỉ xin quấy rầy mấy ngày rồi sẽ rời đi!”
Đào Tam gia xua xua tay nói: “Các ngươi không cần lo lắng, tuy trong thôn đều là người một họ nhưng cũng chỉ có thể quản trong tộc thôi, còn chỗ núi rừng vô chủ thì thôn dân chúng ta không quản được.
Ví dụ như mảnh núi rừng hoang ở trước cửa thôn ấy, Phan chưởng quầy ở trấn trên đã bỏ tiền mua, còn có khế đất với dấu đỏ thẫm của quan phủ.
Anh em hai người luôn phiêu bạt bên ngoài cũng không tốt, Đào gia thôn chúng ta là nơi phù sa đọng lại, cũng thích hợp để sinh sống.
Nếu hai đứa thật sự có ý an ổn ở đây thì chúng ta có thể dành miếng đất trồng rau để hai đứa xây nhà, đỡ phải đi mua chỗ nào khác!”
Ân Tu Trúc vội từ chối: “Tấm lòng của gia gia vãn bối xin nhận, nhưng vãn bối vẫn muốn mua một mảnh đất vô chủ.
Lúc nào gia gia có rảnh thì cùng vãn bối tới cửa thôn nhìn xem, nếu có thể tìm được một mảnh đất phù hợp thì vãn bối sẽ tự đi huyện thành tìm quan nha làm thủ tục xin khế đất!”
Đào Tam gia thấy đối phương nói năng lễ độ, tao nhã, không cao ngạo, không nóng nảy thì đoán đây là người có chính kiến vì thế cũng không cưỡng cầu.
Đào Tam gia vốn định tặng bọn họ đất để cảm tạ ân tình, nhưng anh em nhà kia không chịu.
Cuối cùng ông nghĩ một khi anh em họ an cư ở đây thì hai nhà sẽ thành hàng xóm, tới lúc đó nhà ông quan tâm tới bọn họ nhiều hơn là được.
Như thế cũng coi như có thể báo đáp ân tình của họ với Tam Bảo.
Vì vậy ông nói: “Ta già rồi nên chỉ có mỗi thời gian rảnh là nhiều! Ân nhân một đường vất vả, chờ sau khi hai người nghỉ ngơi tốt chúng ta sẽ mang ngươi đi thăm thôn xóm một lần.”
Ân Tu Trúc gật đầu cảm ơn.
Lúc này Trương thị đã làm xong rượu nếp than với trứng gà.
Nữu Nữu giúp bưng tới nhà ăn, Lý thị thì cười nói: “Ân nhân ăn chút đồ lót dạ, chúng ta là người nhà quê không có thứ gì tốt để tiếp đãi nên hai người đừng ghét bỏ!”
Ân Tu Trúc và Ân Thanh Lan đều là người sảng khoái, sau khi cảm ơn hai người lập tức đi theo Lý thị tới nhà ăn.
Tam Bảo thì cười tủm tỉm đi theo hỏi: “Bà nội, có phần của cháu không?!”
Lúc trước Lý thị nhớ thương Tam Bảo đến đứt từng khúc ruột nhưng hiện giờ hắn đã về thì bà lại hận nghiến răng nghiến lợi.
Bà lườm hắn một cái sau đó nhéo eo hắn tàn nhẫn mắng: “Đừng có mơ, mùi nước cơm con cũng không có phần đâu!”
Tam Bảo cố ý gào đau khiến Ân Thanh Lan nhìn lại thế là Lý thị lập tức buông tha hắn và giả bộ như không có gì.
Tam Bảo vò đầu cười ngây ngô nhưng nhanh chóng bị Đại Bảo và Nhị Bảo kéo tới một bên đánh hội đồng.
Đại Bảo tàn nhẫn mắng: “Đệ đúng là cái đồ yêu tinh hại người, làm hại cả nhà đều chuẩn bị đi theo đệ xuống suối vàng thì đệ mới vui hả? Lâu như thế mà tới chút tin tức cũng không gửi về, đệ có biết nghĩ không?!”
Nhị Bảo cũng tàn nhẫn mắng: “Đệ có biết bà nội khóc tới độ suýt thì mù, ông nội tới huyện Tam Phong tìm đệ một tháng.
Nếu ông nội có xảy ra chuyện gì thì hiện tại ta xử đệ luôn! Còn ta và đại ca vì giúp đệ gạt người nhà mà bị ông bà nội ghi hận, mỗi ngày nhận hết tra tấn sống không bằng chết! Véo đệ còn là nhẹ, nếu không phải ta nể mặt ông bà nội thì ta đã kéo đệ ra ngoài đánh cho nhừ tử rồi!”
Tam Bảo đỏ mắt, để yên cho Đại Bảo và Nhị Bảo véo.
Ba anh em đều đỏ mắt đứng trong góc khóc lóc.
Lý thị vào nhà ăn mới phát hiện Tam Bảo không đi theo thế là lại đau lòng và đi tới gọi: “Tam Bảo, không phải con muốn ăn sao? Trốn ở đây làm gì? Mau đi ăn đi, để nguội là không ngon đâu!”
Tam Bảo cười nói: “Bà nội chẳng bảo là không có phần của cháu còn gì?”
Lý thị trợn trắng mắt: “Là nhị thẩm của con nấu nhiều, thôi mau qua ăn đi, vừa lúc nói chuyện với anh em ân nhân! Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đi ăn đi, trong nồi có nhiều lắm!”
Ba người lau nước mắt sau đó đi về phía nhà ăn, Lý thị lại không đi theo mà trộm trốn ở một góc rơi lệ.
Ăn xong bữa lót dạ Tam Bảo mang theo anh em Ân Tu Trúc đi dạo xung quanh.
Lý thị thì tự mình vào bếp chỉ huy cơm trưa.
Lưu thị một hai phải đến nhà bếp hỗ trợ nhưng Lý thị không cho mà để nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chờ thân thể khỏe hơn lại nói.
(Hãy đọc thử truyện Hải thượng hoa đình của trang Rừng Hổ Phách) Có điều Lưu thị vẫn kiên trì không đi, một hai phải ngồi vào bên bếp nhóm lửa.
Trương thị cười nói với mẹ chồng: “Nương, đại tẩu chỉ bị tâm bệnh thôi, mà tâm bệnh thì cần tâm dược.
Hiện tại Tam Bảo vừa về là đại tẩu không cần uống thuốc cũng khỏe hẳn.”
Lưu thị gật đầu nói: “Nằm lâu như thế may mắn lắm mới hết bệnh nên con cũng phải làm gì đó.
Lần này may có mẹ Nhị