Ân Tu Trúc được sắp xếp ở tại căn phòng cạnh phòng Tứ Bảo ở phía tây, còn Ân Thanh Lan thì ở đông phòng, cạnh phòng Nữu Nữu.
Tuy lúc này đã lập xuân nhưng nhiệt độ không khí không cao, ban đêm vẫn lạnh cực kỳ.
Ban ngày Lý thị lấy ra chăn đệm mới để trải giường đệm cho hai anh em, đảm bảo vừa dày vừa ấm.
Men say chậm rãi bốc lên, tuy Ân Tu Trúc không say nhưng đầu cũng choáng váng cực kỳ.
Hắn lảo đảo đi vào phòng và trực tiếp ngã lên cái giường mềm mại.
Đã lâu không được ngủ trên cái giường mềm mại thoái mái như thế này, hắn còn ngửi được mùi bông và mùi nắng mới thế nên chỉ hít một cái hắn đã ngủ lăn ra rồi.
Lý thị cởi áo khoác cho Đào Tam gia rồi đắp chăn cho ông sau đó tới nhà bếp nấu nước.
Nam nhân trong nhà chỉ có mỗi Ngũ Bảo là không say.
Lưu thị bưng nước ấm tới lau mặt rửa chân cho Trường Phú, xong rồi lại còn phải lo cho Đại Bảo và Tam Bảo.
Ân Thanh Lan chiếm nhà tắm, Tiểu Ngọc Nhi thì nháo muốn tắm cùng nàng ấy thế là Trương thị lại phải bỏ thêm một thùng gỗ nhỏ vào để con bé tắm.
Trương thị cũng bận không ngừng.
Trường Quý uống say nôn khắp nơi, Nhị Bảo và Tứ Bảo càng say như chết ngã vào trên giường, quần áo cũng không cởi.
Lý thị đun xong nước thì bưng vào phòng phát hiện Đào Tam gia cũng nôn, còn nói linh tinh thế là bà tức quá không chịu được.
Vừa oán giận bà vừa thu dọn.
Mọi thứ rối tinh rối mù nên Ân Tu Trúc còn chưa có nước ấm, Lý thị cũng bất chấp nam nữ có khác mà nói với Nữu Nữu: “Nữu Nữu, con múc chậu nước ấm mang qua cho Tu Trúc đi, để hắn rửa mặt rồi đi ngủ sớm!”
Nữu Nữu đáp vâng sau đó múc nửa chậu nước ấm và lấy khăn vải sạch sẽ bưng tới tây phòng.
Nàng đang lo bưng chậu nước không tiện gõ cửa nhưng lại thấy khe cửa nửa mở, hiển nhiên cửa không đóng.
Nữu Nữu dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thấy trong phòng không đốt đèn.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào có thể thấy một người nằm trên giường thế nên nàng nghĩ: Ân ca ca chắc cũng say đổ rồi.
Nữu Nữu không mang mồi lửa trên người, may mà ánh trăng cũng sáng nên nàng có thể nhìn thấy mọi vật và đi qua.
Nàng đặt chậu nước trên một cái ghế rồi đi tới gần mép giường thử gọi: “Ân ca ca, huynh có tỉnh không? Ta là Nữu Nữu, bà nội để ta đưa nước ấm tới cho huynh!”
Ân Tu Trúc ngủ đến mơ hồ, nghe thấy có người gọi mình thì muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy vô lực, muốn lên tiếng thì cổ lại nghẹn.
Nữu Nữu thấy Ân Tu Trúc không có động tĩnh gì giống như ngủ rồi thì tự nói: “Mới vừa rồi còn tốt sao giờ lại say thành thế này rồi, làm sao thế nhỉ?!” Nói xong nàng nhìn chậu nước, lại nhìn Ân Tu Trúc và thở dài nói: “Tửu lượng cũng không tốt lắm, thôi đi, ta giúp huynh lau mặt vậy.
Huynh cũng không phải nam tử xa lạ mà là ân nhân cứu ca ca của ta!”
Thế là nàng vui tươi hớn hở đi vắt khăn, chờ nàng tới gần hắn thì tay không hiểu sao lại hơi run run.
Đây là một khuôn mặt khác với các anh nàng, lông mày rậm mà dài, mí mắt khép hờ, cái mũi cao thẳng.
Môi hắn cũng đẹp, ánh trăng màu bạc chiếu lên khuôn mặt hắn thoạt nhìn còn đẹp hơn các anh nàng vài phần.
Nữu Nữu run giọng nói: “Ân ca ca, ta chỉ giúp huynh lau mặt thôi, huynh không phải sợ! Huynh yên tâm, phi lễ chớ coi ta cũng hiểu, ta sẽ nhắm mắt lau cho huynh.” Nói xong nàng nhắm mắt lại bắt đầu lau mặt cho đối phương.
Ân Tu Trúc nghe Nữu Nữu lầm bầm lầu bầu một lúc thì muốn cười nhưng cũng muốn nghe nàng nói chuyện tiếp.
Trên mặt truyền tới ấm áp ẩm ướt khiến hắn tỉnh ra đôi chút.
Hắn mở mắt ra thì thấy Nữu Nữu đứng ở đầu giường, ánh trăng chiếu ra hình dáng mảnh khảnh của nàng nhưng không nhìn rõ mặt.
Hắn chỉ có thể thấy sợi tóc mượt mà của nàng theo động tác tay trượt xuống khỏi vai, trong ánh trăng cả người nàng như tiểu tiên nữ.
Hẳn là nàng đang nhắm mắt nếu không sao hắn nhìn lâu như vậy mà nàng vẫn không phát hiện ra!
Ân Tu Trúc không nhịn được giơ tay túm lấy bàn tay nhỏ cầm khăn vải đang lau mặt cho mình.
Nữu Nữu a một tiếng và mở mắt ra lại thấy một đôi mắt đen bóng.
Nàng muốn tránh thoát nhưng Ân Tu Trúc nắm chặt khiến nàng tránh mãi không được.
Nữu Nữu dùng sức giật ra thế là Ân Tu Trúc mới phản ứng lại và buông tay sau đó nói: “Xin lỗi, mạo phạm rồi!”
Nữu Nữu chỉ nghĩ hắn say nên không khống chế được sức lực vì thế lại an ủi: “Ân ca ca không cần xin lỗi, ta thấy huynh say nên mới giúp huynh lau mặt.
Nếu tỉnh rồi thì huynh tự lau mặt đi, bà dặn huynh rửa mặt rồi đi ngủ sớm!”
Bởi vì ngược sáng nên Ân Tu Trúc không nhìn rõ biểu tình trên mặt Nữu Nữu.
Chẳng qua bàn tay mềm mại kia lại khiến hắn thấy luyến tiếc.
Hắn nói: “Vậy thì tốt, phiền Nữu Nữu cô nương rồi!”
Nữu Nữu đâu có thấy phiền: “Nhân lúc nước còn nóng ta đi pha cho huynh một chén trà giải rượu nhé! Sau đó ta sẽ mang chậu nước đi!” Nói xong nàng buông khăn và muốn ra ngoài.
Ân Tu Trúc vội gọi: “Không cần phiền toái đâu, buổi tối uống trà sẽ mất ngủ, say rượu thì ngược lại ngủ còn dễ hơn!”
Nữu Nữu dừng lại và quay đầu nói: “À, vậy huynh lau mặt đi, sau đó ta bưng chậu ra ngoài.”
“Nữu Nữu cô nương chờ một lát, tại hạ lập tức xong ngay!” Ân Tu Trúc đứng dậy, đầu vẫn choáng váng.
Hắn lắc lư đi tới bên chậu nước rồi bắt đầu lau mặt.
Lúc này đầu óc hắn tỉnh táo hơn chút nữa.
Nữu Nữu nói: “Ân ca ca, huynh ngâm chân đi, buổi tối lạnh nên phải ngâm chân mới ấm áp.
Huynh yên tâm đi, ta sẽ quay người lại không xem chân của huynh!”
Ân Tu Trúc nở nụ cười.
Nữu Nữu bừng tỉnh nói: “A! Ta quên lấy chậu rửa chân cho huynh, đợi một lát để ta đi lấy đã!” Nói xong nàng chạy ra ngoài một lát sau đó bưng chậu rửa chân tới, trong đó là nước ấm.
Nàng cười nói: “Ta mới tới nhà bếp thấy còn nhiều nước ấm nên múc thêm cho huynh một ít.”
Ân Tu Trúc cảm kích: “Đa tạ Nữu Nữu cô nương!” Nói xong hắn bắt đầu cởi giày tất.
Nữu Nữu nhanh chóng quay đầu đi còn Ân Tu Trúc thì cười cười.
Nữu Nữu hỏi: “Ân ca ca, người chỗ huynh đều có thói quen gọi cô nương sao? Chúng ta bên này đều gọi là khuê nữ!”
Ân Tu Trúc cười: “Chỉ là cách gọi của mỗi nơi khác nhau thôi!”
Nữu Nữu tự mình lẩm bẩm: “Nữu Nữu cô nương, Nữu Nữu khuê nữ, Thanh Lan cô nương, Thanh Lan khuê nữ, Ngọc Nhi cô nương, Ngọc Nhi khuê nữ, ha ha ta cảm thấy gọi cô nương