Uống hết một bình nước rồi mà vẫn chưa đến trưa.
Ân Thanh Lan và Tiểu Ngọc Nhi cùng nhau tới đưa nước thấy anh trai đang cuốc đất thì cười ngất: “Ca, huynh cuốc chậm thế, kém Tam Bảo quá nhiều!”
Ân Tu Trúc cười nói: “Người tài giỏi thường nhiều việc, ta mới học mà được thế này đã là không tồi.”
“Nhìn bộ quần áo của huynh kìa, thật giống nông phu!” Ân Thanh Lan trêu ghẹo.
“Rào đông hái cúc chiều nay, xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà!” Ân Tu Trúc đáp lại.
(Ẩm Tửu Kỳ – Đào Tiềm – thivien.net)
Ân Thanh Lan che miệng cười: “Huynh đang canh tác ở Đào gia thôn đó, nói linh tinh gì vậy.”
Ân Tu Trúc buông cái cuốc trong tay và đi tới bờ ruộng tùy ý ngồi trên mặt đất nói, “Cho ta chén nước đi!”
Tiểu Ngọc Nhi thấy Ân Tu Trúc ngồi dưới đất thì lập tức lải nhải: “Ân ca ca đừng ngồi dưới đất, mặt đất lạnh ngồi lâu sẽ bị bệnh đó! Một khi bị bệnh thì đặc biệt khó chịu, còn phải uống thuốc đắng ơi là đắng!”
Ân Tu Trúc cười cười và đứng dậy đổi thành ngồi xổm, “Được, ca ca nghe Tiểu Ngọc Nhi nói.”
Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ bưng nước tới rồi lại gọi mọi người trong nhà: “Đại bá, cha, ca ca, mọi người ra uống nước đi!”
Lao động nhà Đào Tam gia sôi nổi tươi cười đi tới bờ ruộng uống nước nghỉ tạm rồi lại bận rộn.
Ân Thanh Lan và Tiểu Ngọc Nhi cầm ấm không đi về, vừa hát vừa hái hoa.
Tới giờ cơm trưa Đào Tam gia đã trở về, vừa buộc con lừa ông vừa cảm thán: “Cưỡi con lừa đúng là nhanh thật, nếu đi bộ thì buổi chiều chưa chắc ta đã về kịp!”
Lý thị mới vừa bưng cơm trưa lên đã thấy Đào Tam gia vào phòng thế là nói: “Ta tưởng chiều ông mới về nên để lại thức ăn phần ông ở trong nồi.
Giờ ông về sớm thế thì chả cần phần, vợ Trường Phú, con mang đồ ăn lên hết đi.”
Lưu thị vội xuống bếp, còn Đào Tam gia thì ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong ông nói: “Ngày mai thợ đá sẽ tới, lão thái bà, bà thu dọn nhà cũ rồi dọn chăn đệm cho bọn họ ở tạm.
Việc xây thềm đá ít nhất phải mất 10 ngày.”
Ân Tu Trúc nói: “Gia gia, tiền cơm và tiền công thợ cháu sẽ bỏ ra.
Trước tiên cháu đưa ngài 100 lượng để lo liệu xây nhà cùng xây thềm đá, nếu không đủ cháu lại đưa thêm!” Nói xong hắn móc ra hai thỏi vàng thật lớn.
Người nhà Đào Tam gia thường chỉ tích chút bạc vụn với tiền đồng, làm gì đã từng thấy thỏi vàng lớn như thế.
Lý thị thấy vậy thì cuống hết cả lên: “Ấy, cháu mau cất tiền đi, việc xây nhà xây bậc thềm đều cần tiền nhưng không cần nhiều thế đâu!”
“Nãi nãi, cháu hỏi Tam Bảo rồi, nhà mới đây của mình cũng mất hơn 60 lượng, còn chưa tính tiền cơm.
Cháu cũng đã tính qua, chỗ này còn cả tiền thuê xây thềm đá, coi như miễn cưỡng đủ thôi!” Ân Tu Trúc nói.
Lý thị vẫn khuyên: “Nhà ta nhiều người nên xây cái nhà lớn, cháu chỉ có hai anh em nên không cần xây to làm gì.
Cứ dựa theo kết cấu nhà cũ của chúng ta mà xây, ba gian nhà chính, hai gian nhà kề hai bên là đủ.”
Ân Tu Trúc cười nói: “Nãi, dù sao cũng xây, sao không xây to một chút như thế con cháu đời sau còn có chỗ để ở!”
Lý thị vỗ tay tán thành: “Nhìn ta này, thế mà ta lại quên mất.
Chờ cháu thành thân thì xây to một chút mới đủ ấy chứ!”
Đào Tam gia nói: “Tu Trúc à, chúng ta là anh nông dân cả đời trồng trọt, làm gì đã thấy thỏi vàng lớn như thế bao giờ.
Ngày khác cháu tìm Phan chưởng quầy đổi thỏi vàng thành bạc vụn đi, như thế trả tiền cho thợ cũng dễ hơn.”
Ân Tu Trúc gật đầu.
Đào Tam gia lại nói tiếp: “Tiền công cho thợ thủ công thì không cần nóng nảy.
Chờ tới khi hoàn công hai bên ngồi xuống kết toán cháu trả cũng được.
Còn thức ăn mỗi ngày thì cháu cũng chẳng cần lo.
Ông không coi cháu là người ngoài, người trong nhà xây nhà mà còn tính toán tiền cơm thì quá khó coi!”
Lý thị cũng nói: “Đúng đó, nghe lời ông nội đi, mau cầm lấy tiền! Sau này có nhiều chỗ cần dùng tiền lắm, hiện tại cháu không có đồng ruộng, miệng ăn núi sẽ lở.
Dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không chịu nổi tiêu pha như thế đâu, có thể tiết kiệm được từng nào thì hay từng ấy!”
Người nhà họ Đào đều suy nghĩ cho hắn, lúc nào cũng tính toán cho hắn khiến Ân Tu Trúc vô cùng cảm kích, cũng nhớ kỹ ân tình này nên thu tiền lại.
Đào Tam gia nói: “Mảnh