Nữu Nữu cười nói: “Bởi vì khi đó trong nhà thiếu nhân lực, người lớn đều phải ra đồng làm việc, chỉ có ca ca có thể đưa nước! Hiện giờ người trong nhà nhiều hơn, đệ lại là út ít nên bà đương nhiên phải che chở và thương đệ hơn! Chỉ cần đệ không vì thế mà kiêu căng thì đã tốt lắm rồi!”
Ngũ Bảo vâng một tiếng và nghiêm túc nói: “Tam ca lười như thế đệ không thèm chấp!”
Nữu Nữu vỗ vỗ búi tóc nhỏ của Ngũ Bảo và nói: “Tam ca thoạt nhìn thì lười nhưng không phải thế đâu!”
Ngũ Bảo gật đầu nói: “Đệ biết.”
Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện rồi cũng tới phòng khách.
Đợi pha xong trà rồi bưng lên cho mọi người Nữu Nữu mới quay về bếp làm tiếp sủi cảo.
Sau khi Đào Tam gia và Nhị Bảo trở về Nhị Bảo lật tìm trong đống thuốc ở nhà và bốc mấy thang thuốc gói lại chạy qua thôn đông đưa cho Đào đại gia.
Năm nay nhà Đào Tam gia thêm người mới vì thế sủi cảo được gói đầy ba cái sàng, hình thức đa dạng.
Chỉ có cách gói của phương bắc mà Ân thị hình dung là không có.
Nàng thử hai lần nhưng thất bại thế là đành ngượng ngùng từ bỏ.
Lý thị cười và cầm lấy sản phẩm thất bại của Ân thị rồi cải tạo một phen là được cái thỏi vàng thế là bà vui vẻ đắc ý nói: “Sủi cảo hình thỏi vàng, quả là không tồi!”
Trương thị cười nói: “Bà nội mấy đứa thích thỏi vàng nhất!”
Lý thị cũng cười đáp: “Nói như con không thích ấy.
Nếu mà có thỏi vàng để trước mặt mắt con lại chả sáng quắc lên ấy chứ!”
Trương thị phản bác: “Nương, đã bao giờ ngài thấy mắt con sáng quắc lên chưa? Con lớn từng này rồi mà còn chưa từng thấy thỏi vàng đâu!”
Tiểu Lý thị cười nói với Trương thị: “Nương, lúc nào con lấy cho ngài một thỏi vàng!”
Trương thị kích động cười vui không khép miệng được, “Ai u, vẫn là con dâu của ta tốt nhất!”
Lý thị lại căn dặn: “Của hồi môn của con dâu thì con đừng có quản, vợ Nhị Bảo cũng đừng có đưa cho mẹ chồng cháu, miễn cho mắt mẹ chồng cháu bị lác, ăn tết không dám ra khỏi nhà!”
Mẹ chồng nàng dâu lại phá ra cười, Lý thị gói xong cái sủi cảo cuối cùng thì thấy còn thừa một bát nhân nên than thở: “Năm nay còn thừa nhân rồi! Năm rồi làm vừa khéo!”
Lưu thị nói: “Nương, năm nay thêm người nên lượng bột mì cũng không khống chế đúng, lần sau con sẽ nhớ cho thêm một bát bột mì nữa.”
“Không sao, người ta nói thừa nhân thì có tiền rủng rỉnh, thừa mì thì có lương thực thừa, nhà ta thừa nhân vậy năm sau khẳng định tiền vào như nước!” Lý thị nói xong lại bỏ nhân còn thừa vào một cái bát nhỏ và nói: “Mọi người ra ngoài nghỉ ngơi đi, vợ Trường Phú nhớ xào chút đậu phộng với kẹo nhé.”
Nữu Nữu nói: “Bà nội, không phải bà đã sớm mang ra rồi à?”
“Xem trí nhớ của ta này, vậy mấy đứa đi nghỉ ngơi đi, bà dọn dẹp một chút rồi cũng tới!” Lý thị nói.
Mẹ chồng nàng dâu nghe thế thì tới sân trước, nhân lúc mặt trời đang ấm áp bọn họ dọn ít đậu phộng và kẹo ra sân, vừa nói chuyện phiếm vừa sưởi nắng.
Lý thị thu dọn xong nhà bếp lại đốt một chậu than sưởi mang tới.
Chó mèo trong nhà có vẻ đều biết là sắp ăn tết nên luôn ở trong nhà chứ không chạy ra ngoài chơi nữa.
Con mèo Đại Hoa này không giống con trước kia, nó không thích cuộn người trên chân Lý thị ngủ mà thích ngồi xổm bên cạnh Ngũ Bảo liếm lông.
Ngũ Bảo ngồi trên băng ghế nhỏ, cả người nghiêm trang, kết hợp với Đại Hoa ngồi liếm lông bên cạnh thoạt nhìn quả thực hài hòa.
Vì thân thể Đào Đại gia không tốt nên đêm giao thừa cũng không có liên hoan, Lý thị chẳng cần tốn công chuẩn bị rượu và thức ăn.
Bà nhàn nhã cùng cháu dâu nói chuyện kỳ thú, Lưu thị và Trương thị tuy đã nghe nhiều lần nhưng vẫn cực kỳ kiên nhẫn nghe lại.
Sau cơm chiều người một nhà bắt đầu đón giao thừa.
Ân Tu Trúc muốn về, nói là trong nhà cũng cần người đón giao thừa vì thế Lý thị gật đầu, cũng không cố giữ hắn lại.
Tứ Bảo la hét muốn đi theo thế là bà cũng đồng ý.
Đến khi nấu sủi cảo bà mới nhớ ra chưa đưa sủi cảo cho Ân Tu Trúc thế là vội để Tam Bảo và Nữu Nữu mang qua cho hắn nửa lồng sủi cảo hấp.
Sắp tới giờ Tý, trong thôn có tiếng pháo bùm bùm vang lên.
Nữu Nữu cầm đèn còn Tam Bảo cầm hộp đồ ăn cùng đi tới Ân gia trên núi.
Lúc này Ân Tu Trúc và Tứ Bảo đang cầm pháo chuẩn bị đốt, từ xa hắn thấy một người cầm đèn đi về phía này thì vội cầm đèn đi đón.
Con chó vàng theo sát phía sau, hiển nhiên là bị tiếng pháo nơi xa dọa nên cố chấp dính bên người chủ nhân cho an toàn.
Tam Bảo và Nữu Nữu gặp Ân Tu Trúc ở chỗ thềm đá.
Vì tiếng pháo quá lớn nên mấy người cũng không nói gì, Ân Tu Trúc chỉ ra hiệu để Tam Bảo đi lên trước còn hắn và con chó con đi phía sau Nữu Nữu.
Tứ Bảo đứng trong sân thấy người tới thì nhanh chóng đốt pháo, ánh lửa bắn khắp sân trước khiến Nữu Nữu sợ tới mức lùi về sau một bước dẫm lên chân Ân Tu Trúc.
Nàng cuống quít xoay người một cái khiến mắt cá chân cũng xoay theo làm nàng đau tới khom lưng lại.
Ân Tu Trúc vừa đỡ lấy nàng đã cảm thấy không ổn và lớn tiếng gọi Tứ Bảo: “Tứ Bảo, lại đây đỡ Nữu Nữu!”
Nhưng tiếng pháo quá to, Tứ Bảo căn bản không nghe thấy, còn Tam Bảo thì cầm hộp đồ ăn cố trốn pháo hoa nên càng không chú ý tới bên này.
Ân Tu Trúc chỉ đành phải