Đào Tam gia mang về tin tức tốt khiến Nữu Nữu vui vẻ cười híp mắt.
Lý thị càng vừa lòng dò hỏi Đào Tam gia có nhờ Trương tiên nhân tính ngày gả cưới cho không.
Đào Tam gia nói: “Chẳng nhẽ ta lại quên? Nếu bát tự hợp thì Trương tiên nhân đương nhiên sẽ tính ngày thích hợp, nếu không giá cũng đâu có tới 1 lượng bạc!”
“Vậy ông ấy nói lúc nào?” Lý thị hỏi.
“Mùng 6 tháng 6, nói là ngày lành hợp nhất với hai đứa!” Đào Tam gia cười nói.
“Ai u, chỉ còn có một tháng thì sao mà kịp? Tháng 5 lại đúng là ngày mùa nữa chứ! Việc cắt lúa mạch, cấy mạ và thu hoạch đậu còn chồng chất kia kìa!” Lý thị vội la lên: “Tu Trúc thì càng không cần phải nói, trong nhà hắn chỉ có mình hắn, tuy không bận việc ruộng đồng nhưng chỉ nguyên chuẩn bị sính lễ đã đủ khiến hắn bận rồi!”
Đào Tam gia giải thích: “Ta cũng đã nói với Truơng tiên nhân xem có thể để cuối năm hay không nhưng ông ấy nói chỉ có thể đợi tới cuối năm sau, hơn nữa ngày ấy vẫn kém xa ngày 6 tháng 6 này.
Ta nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tuổi Tu Trúc cũng không còn nhỏ nữa, không bằng làm tháng 6 đi cho rồi!”
“Ông nghĩ cũng đúng, Tu Trúc cũng không còn nhỏ nữa, người ta bằng tuổi hắn đã có con chạy khắp thôn rồi.” Lý thị gật đầu, “Tháng sáu tuy vội nhưng nếu là ngày lành thì không thể bỏ lỡ!”
Đào Tam gia chốt hạ: “Ngày mai ta sẽ mời thợ mộc họ Tần tới làm gia cụ, bà và vợ Trường Phú nhanh chuẩn bị của hồi môn đi.
Cháu dâu cũng có thể giúp đỡ.
Đúng rồi, vợ Đại Bảo mau lên trấn trên đi, Đại Bảo hắn nói Phan chưởng quầy bị bệnh vì thế nàng nên về thăm cha mình xem sao!”
Lý thị gật đầu.
Phan thị nghe nói cha bị bệnh thì cũng nôn nóng.
Vì thế Lý thị chuẩn bị chút lễ và sáng sớm hôm sau để Tam Bảo đưa Phan thị đi trấn trên.
Cùng ngày Tam Bảo về Đào gia thôn còn Phan thị ở trấn trên ba ngày.
Phan chưởng quầy nhìn thấy con gái thì bệnh nhanh chóng khỏi.
Trong lòng Phan thị biết rõ lý do nhưng chỉ nói cha mình vài câu rồi để Đại Bảo đưa mình về Đào gia thôn.
Phan chưởng quầy tức quá đấm ngực dậm chân nói cái gì mà ‘con gái gả chồng như nước đổ đi’ nhanh như vậy đã quên cha mẹ mà nghiêng về nhà chồng.
Ngày thành thân của Nữu Nữu đã được định ra nên các nữ nhân trong nhà Đào Tam gia lập tức tiến vào thời kỳ gấp gáp chế tạo của hồi môn.
Chỗ Ân Tu Trúc cũng nhờ Tam Bảo qua hỗ trợ, Tứ Bảo thì phải vội cắt lúa mạch và cấy mạ với Trường Phú và Trường Quý.
Ngày mùa qua đi, lương thực đã vào kho lúa nên Đào Tam gia cũng yên lòng.
Lý thị bên này cũng đã chuẩn bị hòm hòm nhưng hiện tại bà lại sầu lo chuyện tiệc rượu chỗ Ân Tu Trúc không biết làm sao.
Tháng 6 trời nóng, nếu làm qua loa sẽ bị người ta chỉ trỏ, nhưng làm nhiều lại không để được lâu.
Thế nên người nhà nông đều thích làm chuyện vui vào cuối năm, và đây là nguyên nhân chính.
Lý thị tự mình chạy một chuyến tới Ân gia tìm Ân Tu Trúc nói chuyện này.
Hắn nghe xong thì cười đáp: “Bà nội cứ yên tâm đi, cháu tình nguyện làm thừa một chút, làm tốt một chút chứ không muốn mang tai tiếng chọc người ta nói này nọ đâu!”
“Nhưng làm nhiều mà không ăn hết chẳng phải phí phạm lương thực sao?! Cuộc sống này phải tính toán tỉ mỉ mới được!” Lý thị khuyên.
“Cảm ơn bà nội đã dạy bảo, ông nội đã nói là sẽ giúp cháu mời đầu bếp, là sư huynh của đầu bếp Triệu, cũng là người làm tiệc có tiếng.” Ân Tu Trúc nói.
“Chuyện này ông nội mấy đứa nghĩ rất chu đáo.
Đầu bếp Triệu kia là người tài ba nổi tiếng gần xa, làm tiệc cũng rất thể diện hơn nữa không hề phí phạm đồ ăn.
Sư huynh của hắn họ Trần, ít khi làm tiệc ở mấy thôn này.
Cháu hẳn cũng biết giữa sư huynh đệ cũng có quy củ, không thể đoạt bát cơm của nhau, nhưng nhà chúng ta lần này lại là tình huống đặc thù.
Hai nhà đều ở cùng một thôn, lại làm cùng một ngày thì thế một mình đầu bếp Triệu lo liệu không xuể.
Lúc này hắn mới đề cử sư huynh của mình thế là ông nội mấy đứa cũng mời luôn!” Lý thị cười nói.
“Ông nội và bà nội phải nhọc lòng rồi!” Ân Tu Trúc khom người cảm tạ.
Lý thị đỡ lấy hắn nói: “Cháu khách sáo quá, cái tật này sửa mãi không được.
Người một nhà thì đừng có hành lễ này nọ làm gì!”
Ân Tu Trúc đứng thẳng và đỡ Lý thị ngồi xuống nói: “Bà nội, cháu có việc muốn thương lượng với bà một chút.”
“Ngoan, mau nói đi! Bà sẽ tính toán cho cháu đâu ra đó!” Lý thị nói.
“Cháu và em gái tới Đào gia thôn mới được hơn một năm, quan hệ với thôn dân cũng không sâu.
Hiện tại cháu làm việc vui lại không biết có bao nhiêu người trong thôn sẽ tới.
Hơn nữa ông bà cũng làm tiệc gả cháu gái vì thế số lượng khách càng thêm khó đoán, cháu cũng không yên lòng!” Ân Tu Trúc nói.
“Cháu nghĩ như thế cũng phải, hai nhà chúng ta đều cùng một thôn, lại làm tiệc rượu cùng một ngày nên người tới nhà bà hẳn sẽ nhiều hơn, bên cháu thì khó mà nói! Như vậy đi, ta sẽ để lão nhân nhà ta mời Trường Tổ làm người tiếp khách bên này, cưới vợ nhiều quy củ, không thể qua loa được! Để Trường