Ân Tu Trúc mua được bao nhiêu ruộng thì đều cho người ta thuê trồng trọt, tới mùa thu hoạch hắn thu lương thực là được.
Lúc trước hắn còn bớt thời gian tới ruộng để kiểm tra nhưng hiện tại vợ hắn có thai nên trọng tâm của hắn chuyển sang vợ.
Mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh nàng chăm sóc không rời, còn đám người thuê ruộng trả hắn bao nhiêu tô hắn cũng không có tâm đi quản.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Vốn hắn cũng không để ý tới năng suất của đám ruộng ấy, có thể đủ lương thực ăn no là được, còn nếu thiếu tiền hắn sẽ mang một bộ tranh trong rương ra bán là đủ mua về không ít lương thực.
Ngoài ra còn có hai mẫu đất hắn mới mua ở Đào gia thôn.
Sau khi cày xới hắn rải chút hạt giống rau dưa, hiện tại đã mọc lên khả quan.
Ân Tu Trúc thật sự đắc ý, tự xưng bản thân là Tây Sơn cư sĩ, vẽ mấy bức tranh canh tác đặt trong rương gỗ, lúc nhàn hạ sẽ lấy ra xem xét nghiền ngẫm với vẻ thích ý.
Đào thị nhìn chằm chằm rương gỗ chứa đầy tranh cuộn thì hỏi: “Đống tranh này rất đáng giá ư?”
Ân Tu Trúc giật giật khóe miệng và nói: “Cũng tàm tạm!”
“Vậy mấy bức tiên nữ quả đào chàng không được bán đâu đó!” Đào thị bĩu môi nói.
Ân Tu Trúc cười và xoa đầu nàng nói: “Hiện giờ là nàng làm chủ, nàng bảo bán ta mới bán!”
Đào thị vừa lòng rồi nhẹ vỗ cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình: “Hiện tại ta mang thai đứa nhỏ này nên không tiện đi lại, đám lương thực thu được từ phần ruộng cho thuê tạm thời vẫn chất đống ở trên gác gỗ.
Bà nội nói sẽ giúp chúng ta bắt một con mèo con để nó bắt chuột nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu! Chàng mua ít lu sành cỡ lớn về đi, chờ tam ca và tứ ca rảnh để các huynh ấy bớt thời giờ tới giúp bỏ lương thực vào lu vừa phòng ẩm lại phòng chuột!”
Ân Tu Trúc gật đầu nói: “Được, ta nghe nàng hết.”
“Còn nữa, trước tiên đừng mua heo vội, ta không thể chăm sóc được mà chàng cũng không biết nuôi heo.
Chờ đứa nhỏ ra đời lại nuôi heo cũng được.
Chúng ta có thể mua mấy con ngỗng, mẹ ta nói sẽ ấp cho chúng ta ít gà, tới khi ấy nhờ ông nội đan giúp hàng rào trúc rồi quây đám ngỗng cùng gà vịt sau núi là được!” Đào thị tiếp tục nói.
“Được!”
“Lúc thành thân nhà mẹ đẻ của ta tặng ít vải mịn, nhân lúc này ta làm ít quần áo cho đứa nhỏ!” Đào thị đắc ý nói, “Ta thêu rất tốt!”
Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng lên hỏi: “Trong tủ quần áo của nàng có mấy mảnh vải màu hồng nhạt, không biết để làm gì? Ta thấy bên trên thêu con muỗi ấy!”
Đào thị đỏ mặt oán trách: “Tướng công không biết xấu hổ, dám lén lục tủ quần áo của ta!”
Ân Tu Trúc sờ sờ cái mũi và vô tội nói: “Là lúc nàng tìm quần áo để rơi ra nên ta nhặt giúp nàng thôi!”
Đào thị vội vàng lái sang chuyện khác: “Thôi không nói tới cái này nữa, lúc trước ta để tam tẩu mang cho chàng hai đôi giày vải của đại ca để thử xem có vừa không.
Lúc ấy chàng nói vừa nên nhận lấy nhưng sau đó nương theo kích cỡ ấy làm cho huynh mấy đôi giày lại không thấy huynh đi là sao? Ta thấy huynh vẫn còn để trong rương kìa!”
Ân Tu Trúc cười nói: “Lúc vừa tới Đào gia thôn chân ta nhỏ hơn bây giờ nên đi vừa, không nghĩ khí hậu nơi này lại hợp, khiến chỉ trong một năm ta đã cao lớn hơn, chân to ra không ít nên đành phải để giày đó vào rương.”
“Hừ! Ta mới không thèm tin đâu.
Chàng đã 25-26 rồi mà chân còn to ra chắc?” Đào thị trợn trắng mắt mắng.
“Được rồi, ta thừa nhận lúc ấy ta biết giày kia do nàng làm nên mới tiếc không muốn trả và nói là hợp!” Ân Tu Trúc thừa nhận.
Đào thị cười híp cả mắt hỏi: “Tướng công cũng cảm thấy ta làm giày đẹp à? Ha ha, ta cũng cảm thấy mình làm giày khá tốt!”
“Ừ, rất tốt!”
“Vậy được rồi.
Chàng mang mấy đôi giày kia cho đại ca đi, ta sẽ làm mấy đôi khác cho chàng!” Đào thị nói.
“Hai đôi giày vải lúc trước nàng làm coi như vật đính ước nên ta sẽ không trả lại.
Còn mấy đôi sau đó mẹ vợ làm thì có thể đưa đại ca dùng!” Ân Tu Trúc vẫn tiếp tục ra ý kiến.
Đào thị trợn mắt: “Ai nói là vật đính ước?”
Ân Tu lại cười nói: “Ở quê ta tại Yến Châu có tập tục này, nữ tử chưa lập gia đình tự làm giày cho nam tử thì đó là vật đính ước!”
“Hừ! Còn lâu ta mới tin! Tập tục này là của Yến Châu chứ Thục Châu không có!” Đào thị dẩu miệng cãi.
Ân Tu Trúc dán đến hôn hôn cái miệng nhỏ của nàng khiến Đào thị đỏ mặt: “Thật là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt bị người ta thấy thì sao?!”
Ân Tu Trúc không cho là đúng: “Lúc trước ta xây nhà ở giữa sườn núi đúng là sáng suốt, muốn hôn hôn vợ cũng không sợ bị người ta nhìn thấy!”
Đào thị dỗi: “Tướng công có bộ dạng chính nhân quân tử nhưng kỳ thật trong lòng vô