Hiện giờ trong Đào gia thôn có rất nhiều nhà cũng cho con lên trấn trên làm việc, thậm chí có người tới tận huyện thành hoặc Thục Châu.
Bọn họ tích cóp tiền bạc mấy năm là cũng xây được nhà ngói khang trang, cuộc sống ngày càng tốt lên.
Tuy có thêm thu nhập nhưng việc đồng ruộng vẫn là cơ nghiệp của mọi nhà thế nên không ai bỏ, mọi người vẫn chăm chỉ cày cấy trồng trọt.
Buổi tối tế nguyệt, Lý thị chuẩn bị cống phẩm trước.
Bánh trung thu vẫn là nhà làm, còn có điểm tâm Đại Bảo và Nhị Bảo mang từ trấn trên về cùng bánh trung thu Ân Tu Trúc mang tới cộng thêm trái cây.
Lúc này bàn thờ tế nguyệt toàn là đồ ăn đầy tràn.
Từ bàn cống phẩm này có thể thấy một nhà Đào Tam gia ngày càng tốt hơn, tuy không phải đại phú đại quý nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều.
Cuộc sống của nông dân mà có thể khá tới mức này cũng khiến Đào Tam gia thấy vừa lòng.
Hiện tại nữ quyến trong nhà nhiều, vì thế đệm rơm cũng tăng từ 5 cái thành 8 cái.
Lý thị mang theo nữ nhân trong nhà cùng tế bái một cách thành kính rồi để đám nam nhân thu dọn bàn cống phẩm bỏ lên bàn gỗ đào trong phòng chính.
Cống phẩm và đồ ăn chồng chất trên đó, người một nhà thì vây quanh bên nhau cùng ăn bánh trung thu.
Đêm trung thu ánh trăng như nước, phóng mắt trông về phía xa có thể thấy núi non đen nhánh, đường cong phập phồng.
Nếu nhìn quanh có thể thấy tán cây dày rậm cùng những đống rơm rạ, bên tai quanh quẩn tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ giống tiếng đàn trầm bổng.
Đêm thu đẹp đẽ đều bày ra trước mặt.
Lý thị bưng một mân bánh trung thu nhân hạt khô đẩy tới trước mặt Trường Phú và nói: “Mấy người bên đó thích ăn nhân này nên nương để gần một chút.”
Đào Tam gia cũng thích ăn nhân hạt khô nên cầm một cái nhẹ nhàng cắn một miếng chậm rãi nhai nuốt rồi nhấp một ngụm trà và thỏa mãn nói: “Bánh trung thu vẫn nên có cái vị này, nhưng chẳng được ngửi mùi hoa quế nữa rồi.
Đáng tiếc cho cây quế ở thôn đông, nếu là trước kia thì hẳn lúc này đã ngửi được mùi thơm nức mũi.
Ai biết cây quế ấy lại chết mất.”
Tam Bảo tò mò: “Ông nội, cây quế nào thế, sao cháu chưa thấy bao giờ?”
Đào Tam gia than: “Con thấy làm sao được, đây là chuyện lâu trước kia rồi.
Cha và nhị thúc của con thì chắc là thấy rồi đó!”
Trường Phú gật đầu nhớ lại: “Đúng vậy, đó là một cây quế cực lớn, hoa nở màu vàng đỏ.
Cả thôn đều có thể ngửi được mùi quế.
Lúc con và Trường Quý còn nhỏ còn đi nhặt hoa quế về phơi khô làm bánh trôi hoặc pha trà!”
“Đáng tiếc!” Đào Tam gia thở dài.
Lý thị nói: “Cây cũng như người, đều có sinh lão bệnh tử.
Cây hoa quế kia đã hết tuổi thọ thì có thể làm gì! Giống như ánh trăng trên bầu trời, mùng một và 15 sẽ tròn, đây là việc ông trời đã định rồi.”
Đào Tam gia thổi râu nói: “Cái gì mà tuổi thọ hay không, cây quế ấy là bị mấy thằng nhóc nhà Đào lão đại bò lên bò xuống nên mới chết ấy! Đặc biệt là cái thằng nhóc Trường Tổ kia, khi còn nhỏ nó nghịch không thể tả được! Cả ngày nó đều treo trên cây hoa quế!”
Trường Phú cười nói: “Cha, không thể trách mỗi Trường Tổ ca, trẻ con trong thôn đều có phần, đứa nào ngửi mùi cũng muốn đi lên bẻ cành.
Sau đó không biết vì sao cây quế lại chết.”
Trường Quý bổ sung: “Con nhớ rõ khi đó còn bị đại bá cầm gậy đuổi đi.
Đại bá cực kỳ quý cây quế ấy, lúc sau nó chết ông ấy còn thương tâm thật lâu!”
Đào Tam gia mỉm cười nhớ lại và thở dài: “Aizzz, sức khỏe Đào lão đại cũng không tốt nữa, mùa đông năm nay có lẽ ông ấy không qua được.”
Người già đều như thế, tuy đã sống nhiều năm và nhìn thấu nhiều việc so với người trẻ tuổi nhưng lúc thật sự đối mặt với cái chết họ vẫn cực kỳ luyến tiếc và không cam lòng, “Cả đám đều già rồi, sắp đi rồi, một ngày nào đó sẽ tới phiên ta!”
Lý thị oán giận: “Ông nói cái gì thế! Lúc lễ tết mà ông nhắc mãi cái này làm gì!”
Tam Bảo reo lên: “Ông nội vẫn khỏe lắm, còn sống lâu trăm tuổi ấy!”
Đào Tam gia mắng: “Thằng nhóc thối không biết lựa lời, chỉ có hoàng đế mới sống trăm tuổi thôi, còn anh nông dân chân đất như ta sống tới 70 đã là thọ rồi!”
Tam Bảo lại lẩm bẩm không phục: “Hoàng Thượng là vạn tuế, ông nội, ông mới nói bậy ấy!”
Đào Tam gia nghĩ nghĩ thì thấy quả thực mình nói sai nên đuối lý: “Được rồi, mấy đứa có hiếu ta đều biết, ta khẳng định có thể sống tới 70, ta còn chờ tứ đại đồng đường đây này!”
Nói tới đây đám Đại Bảo lại đỏ mặt khó xử, chỉ có Ân Tu Trúc là không hề áp lực ăn bánh trung thu.
Lý thị bị nhắc nhở thì vội vàng nói: “Đêm lạnh rồi, đều đi ngủ sớm đi!”
Tam Bảo oán giận: “Bà nội, cháu mới ăn được có hai cái bánh bà đã đuổi đi ngủ.
Cháu còn chưa no đâu!”
Lý thị trừng mắt nhìn hắn và nghĩ thầm cái thằng này ăn no nên đâu có biết nỗi khổ của người đói.
Hắn biết rõ Đại Bảo và Nhị Bảo một tháng mới trở về một chuyến mà còn không tranh thủ thì sao được.
Vì thế Lý thị cười tủm tỉm nói với Đại Bảo và Nhị Bảo: “Hai đứa đi nghỉ sớm đi, ở trấn trên vừa bận vừa mệt, trở về phải nghỉ ngơi đầy đủ mới được.”
Đương nhiên Đại Bảo và Nhị Bảo sẽ không đi nghỉ sớm, nếu đi thì chẳng phải trắng trợn nói với mọi người bọn họ làm gì ư? Vì thế Đại Bảo cười nói với Lý thị: “Bà nội, cháu không mệt, chờ