Cuối tháng 2 thai vị của Phan thị đã ổn vì thế một hai bắt Đại Bảo phải mang mình về Đào gia thôn ở.
Trấn trên này quá bức bối, mỗi ngày nàng đều chỉ có thể ở sân sau, đâu có tự tại như ở Đào gia thôn.
Nơi ấy nhà cửa rộng rãi, còn có thể phơi nắng ở sân trước, hàng xóm chung quanh cũng thường xuyên tới gõ cửa nói chuyện phiếm.
Mọi người cùng nhau thêu hoa, làm giày, ngày tháng trôi qua thực an nhàn.
Phan chưởng quầy tức đến dậm chân nhưng Phan thị cũng là người bướng bỉnh, cứ thế thu dọn hành lý muốn đi.
Vì thế dù Phan chưởng quầy có tức cũng không tiện giữ người lại, dù sao con gái ông cũng đang mang thai.
Ông ấy chỉ than thở mấy câu rồi để Đại Bảo mang xe ngựa tới.
Tôn thị đỏ mắt ôm một bộ chăn đệm thật dày tới lót trong xe.
Phan thị nói: “Nương, ngài còn lót nữa là lên tới đỉnh nóc xe rồi.”
Tôn thị khóc ròng nói: “Cái đồ không lương tâm nhà con, đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cứ ồn ào một hai phải về.
Đào gia thôn kia tốt như vậy hả?”
Phan thị nhìn Đại Bảo ở bên cạnh, trong lòng hơi hụt hẫng nhưng vẫn khuyên Tôn thị: “Nương, làm gì có cô nương nào sinh con ở nhà mẹ đẻ đâu.
Hiện tại thai vị của con đã ổn, Hồ lang trung cũng nói không còn gì đáng lo nữa, tướng công đánh xe cũng ổn, ngài đừng lo lắng.”
Tôn thị lau nước mắt và không nói nữa, chỉ tiếp tục thu thập đồ đạc cho vào bao để con gái mang đi.
Phan chưởng quầy vác mấy bao qua, Đại Bảo vội tiến lên đón, không để cha vợ phải mệt nhọc.
Hắn xách mấy cái bọc để vào phía sau thùng xe, lại đỡ vợ ngồi xuống ngay ngắn, đảm bảo nàng ấy được thoải mái.
Trước khi đi Phan thị vén rèm cửa sổ nói với Phan chưởng quầy: “Cha, không phải ngài mua một miếng đất ở Đào gia thôn rồi à? Ngài mau tìm người tới xây nhà đi, cũng đâu tốn bao nhiêu tiền.
Như thế ngài và nương có thể thường xuyên tới đó ở.
Chúng ta còn 10 mẫu đất vẫn luôn nhờ người nhà tướng công hỗ trợ chăm sóc, nhưng chẳng lẽ ngài cứ mặc kệ mãi ư?!”
Phan chưởng quầy vẫn tức nên chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần con nhọc lòng, cha tự hiểu rõ!” Nói xong ông lại nói với Đại Bảo: “Vĩnh Kỳ, trên đường đi chậm một chút, thấy chỗ nào xóc nảy con để Phượng Vân xuống đi bộ một lát!”
Đại Bảo gật đầu nói: “Cha mẹ cứ yên tâm! Con chắc chắn sẽ cẩn thận!”
Phan chưởng quầy rất yên tâm về đứa con rể này vì thế xua tay ý bảo hắn xuất phát thôi.
Đại Bảo kéo dây cương hét “Giá!” sau đó chậm rãi đi về phía Đào gia thôn.
Phan chưởng quầy thở dài nói với Tôn thị: “Aizzz! Ngàn tính vạn tính lại không nghĩ tới tính tình của con bé này!”
Tôn thị nói: “Nghe con gái nói đi, xây cái nhà ở Đào gia thôn là được! Chờ con bé sinh con sẽ không lên trấn trên ở đâu.
Ta thấy vẫn là chúng ta đến Đào gia thôn dưỡng lão thôi!”
Phan chưởng quầy ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ‘Duyệt Lai Phạn Quán’ và nói: “Nói thì dễ nhưng đây là tâm huyết cả đời của ta, sao có thể nói bỏ là bỏ đây?”
Tôn thị hận quá thể: “Lần trước bị bệnh mà ông còn chưa tỉnh ra à? Bạc có nhiều nhưng không còn mạng thì tiêu thế nào được?! Ông nghe ta đi, mời thêm vài người làm nữa rồi để Đại Bảo chăm lo, còn chúng ta về Đào gia thôn dưỡng lão là được!”
Phan chưởng quầy rũ rũ quần áo trên người và nói: “Thôi nói sau đi!”
Tôn thị tức quá xoay người đi vào sân sau, trong lòng nghĩ thầm: Chờ con gái sinh một thằng nhóc béo ở Đào gia thôn ta không tin ông có thể bình chân như vại thế này?
Phan chưởng quầy vẫn đứng trước tiệm mà ngây người.
Phùng bà tử của tiệm tạp hóa cách đó không xa đi tới khó chịu mà trào phúng: “Ai u, ta nói này Phan chưởng quầy, ông đứng ở đây làm gì thế? Có phải nhìn con gái và con rể đi rồi nên trong lòng không thoải mái phải không? Lúc trước chính ông là người nói nhà Vĩnh Kỳ nghèo, sợ phải đèo bòng thế sao ông còn gả con gái cho người ta thế? Ta bảo này Phan chưởng quầy, rốt cuộc ông rắp tâm cái gì vậy hả?!”
Phan chưởng quầy nhăn mày, đến tươi cười cũng không thèm giả vờ nữa.
Phùng bà tử này luôn châm chọc mỉa mai ông ta khắp nơi từ khi biết ông ta gả con gái cho Đại Bảo.
Đương nhiên cái này cũng không thể trách bà ta, lúc trước người ta tới cửa làm mai cho con gái nhà thân thích chính ông ấy đã lừa dối cho qua.
Bà ta tin là thật nhưng ai ngờ mấy năm sau ông lại gả con gái cho Đại Bảo, lúc này Phùng bà tử mới biết mình bị mắc mưu.
Hơn nữa con gái nhà thân thích của bà ta gặp phải nhà chồng không như ý, ngày tháng trôi qua khó khăn khiến bà ta càng giận.
Từ đó hễ bà ta nhìn thấy Phan chưởng quầy là đều ghét, miệng cũng không tha mà phải trào phúng không ngừng.
Phan chưởng quầy nói: “Xin lỗi phùng đại nương, ta bận lắm, ngày khác lại nói chuyện!” Nói xong ông ấy đi thẳng vào trong.
Phùng bà tử xoay người đi về phía tiệm tạp hóa của mình, vừa đi vừa mắng: “Phi! Đáng thương cho con gái của anh ta, một nhân duyên tốt lại bị kẻ bịp bợm này phá tan.
Cứ chờ xem, ta không bỏ qua cho ông đâu, gặp lần nào ta sẽ mắng lần ấy!”
Phùng bà tử cả ngày lê la khắp nơi nên đã sớm truyền ra chuyện Phan chưởng quầy lừa bà ta thế nào.
Phan chưởng quầy bị bà ta nói thành kẻ lòng dạ hiểm độc, ức hiếp người làm, cắt xén tiền công.
Còn Đại Bảo bị bà ta nói thành một người văn võ song toàn, tuấn tú như Phan An nhưng bị Phan chưởng quầy bức bách chỉ có thể cưới con gái ông.
Từ đây hắn phải sống cuộc đời làm trâu