Tam Bảo và Tứ Bảo mang theo bọn nhỏ chơi trò diều hâu quắp gà con thế là Trường Phú và Trường Quý phải thay thế giúp ngắm xem câu đối đã chỉnh tề chưa.
Hai nhà cũ mới đều dán đầy câu đối, sau đó Ân Tu Trúc lại viết thêm một ít rồi cùng mang tới dán ở Ân gia và Phan gia.
Tuy bữa cơm đoàn viên ngày trừ tịch ăn ở Đào gia nhưng nhà mình vẫn phải có câu đối xuân mới tốt.
Đào Tam gia đã lớn tuổi nên không thích nhúc nhích mà chỉ nằm trên ghế phơi nắng.
Phan chưởng quầy ít hơn ông 8 tuổi cũng ngồi bên cạnh hút thuốc tán gẫu.
Ông ấy nhìn Đào gia con cháu mãn đường thì cực kỳ hâm mộ, trong lòng nghĩ thầm: Kiếm nhiều bạc cũng có ích gì? Bạc không tiêu được thì gọi gì là bạc, cứ nằm ở đó lạnh băng, đâu thể bằng con cháu đầy nhà thế này được!
Phan chưởng quầy vẫn luôn dõi theo Bân Bân.
Đứa nhỏ này lớn lên quá giống người nhà họ Phan, lão nhị Duệ Duệ lại có bộ dáng người nhà họ Đào, lão tam Kỳ Kỳ lại là con gái, nhìn cũng giống người nhà họ Đào nhiều hơn.
Phan chưởng quầy hoàn toàn bị cháu ngoại câu hồn, mấy năm nay ông ở hẳn tại Đào gia thôn, mỗi ngày đều có thể thấy Bân Bân.
Cuộc sống của ông ấy cũng dần trở nên ngập tràn hy vọng, những bệnh tật tích từ thời trẻ cũng khỏi nhiều.
Đào Tam gia đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Phan chưởng quầy, nhưng nói thế nào thì đây cũng là chắt trai của ông, có được nhiều người yêu thương thì ông càng mừng, chỉ cần đừng nuông chiều dạy hư đứa nhỏ là được.
Trong sân toàn là tiếng cười khiến ba đứa chắt trai của nhà Đại Tần thị ở đối diện cũng chạy sang gọi Bánh Trôi: “Bánh Trôi ca ca, cho bọn đệ chơi với!”
Bánh Trôi là đứa nhỏ khiêm tốn lại hiểu lễ nên hắn nhanh chóng dừng lại để đồng bọn mới tiến vào.
Đội ngũ gà con lại càng lớn mạnh, gà mẹ Tứ Bảo cũng không dám quay quá nhanh.
Hậu quả là mấy con gà ở sau chót bị diều hâu Tam Bảo bắt mất.
Đám gà con còn lại thét chói tai ôm lấy tay chân Tứ Bảo khiến hắn càng khó di chuyển.
Tam Bảo cười như trộm mà nhổ từng con gà con từ người Tứ Bảo xuống.
Nhưng mà lúc nhổ tới thằng con ruột Quân Quân nhà mình thì Tam Bảo lại thấy đứa nhỏ mắt to ướt dầm dề nhìn hắn sau đó khẩn cầu: “Cha, đừng bắt con! Đừng bắt con!” Lòng Tam Bảo nhũn ra, sau đó hắn buông tha cho con mình mà nhổ hai đứa con nhà Tứ Bảo xuống sau đó kiêu ngạo cười to mà đi.
Hai thằng nhóc con duỗi tay về phía Tứ Bảo kêu la: “Cha, mau cứu con! Tam bá bắt con đi rồi!”
Tứ Bảo đành phải dùng con trai và con gái của Tam Bảo làm lợi thế đi đổi con nhà mình về.
Con gái nhỏ của Tứ Bảo còn bé nên đang được Đào thị bế! Mà Đào thị người cũng như tên, quả là nhiều con nhiều phúc.
Nàng thành thân bảy năm đã có ba thằng nhóc, Ân Tu Trúc mừng tới độ không nhịn được nhìn về phương bắc cảm thán với người nhà đã qua đời.
Hiện tại Đào thị cũng cảm nhận được tâm tình mong ngóng con gái của nhị thẩm Trương thị ngày trước.
Mỗi lần về nhà mẹ đẻ nàng sẽ ôm lấy mấy đứa con gái của anh mình không bỏ.
Đặc biệt là con gái út của Tứ ca, vừa mới hai tuổi, đúng là thời điểm đáng yêu nhất.
Chỉ cần trêu một chút là đứa nhỏ sẽ cười lộ mấy cái răng hạt gạo rồi gọi đại cô cô không ngừng! Còn ba thằng nhóc nhà nàng thì căn bản chẳng cần nàng nhọc lòng.
Bánh Trôi đã bảy tuổi nên hoàn toàn có thể quản lý được hai đứa em.
Ở nhà có chồng nàng dạy tụi nhỏ viết chữ đọc sách, còn nàng chỉ cần làm đồ ăn và quán xuyến việc nhà là ổn.
Hiện giờ tiểu Ngọc Nhi cũng đã 15, trổ mã thướt tha động lòng người, mặt mày càng nhìn càng đáng yêu.
Đã có người tới cửa cầu hôn nhưng Trương thị thương con gái, muốn giữ ở nhà thêm vài năm rồi chậm rãi chọn một đứa con rể thật tốt.
Ngũ Bảo đã thi đỗ Đồng Sinh, là người ưu tú nhất trong đám học sinh đông đảo của Đào Trường Hiền.
Dù sao đây cũng chỉ là tộc học của một vùng nông thôn, tiên sinh dạy học cũng chỉ là Đồng Sinh, học sinh cũng toàn là con cháu nhà nông.
Bọn họ chỉ muốn biết vài chữ, chủ yếu là tập trung giúp đỡ gia đình và kiếm tiền.
Hiện tại có một Đồng Sinh đã là cực kỳ ưu tú, làng trên xóm dưới nhà ai có con gái cũng đang nhìn về phía này, ai cũng muốn nhanh tay trước.
Hiện tại Đào Tam gia có rất nhiều chắt nên cũng chẳng có mong đợi gì nữa và đương nhiên ông cũng chẳng nóng nảy với hôn sự của Ngũ Bảo.
Ông để mặc hắn ở nhà chuyên tâm đọc sách, tranh thủ thi được Tú Tài giúp quang tông diệu tổ.
Năm quả đào ngày nào còn nho nhỏ ngây ngô, rồi thêm hai quả nữa là bảy.
Trong đó có năm quả đã như dưa chín rụng cuống, rơi xuống đất mọc rễ nảy mầm mọc lên từng cái cây với cành lá xum xuê.
Hiện tại Đại Bảo đã có hai đứa con trai và một đứa con gái, Nhị Bảo có một trai một gái, Tam Bảo cũng thế, Tứ Bảo thì khá hơn, cũng là hai trai một gái.
Nữu Nữu gả đến Ân gia cũng đã sinh ba đứa con trai.
Giờ chỉ còn Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo, đúng là quả lớn sẽ rụng, rồi sẽ nảy mầm mọc rễ che chở một mảnh thiên địa.
Cơm trưa lễ trừ tịch đã sắp xong thế là Đào Tam gia mang theo con cháu cùng chắt trai ra nghĩa địa tế tổ.
Lúc về nhà phòng ăn đã bày ba bàn tiệc rượu, các nam nhân ngồi một bàn, nữ nhân phải mang theo con nhỏ thì ngồi hai bàn.
Đào Tam gia thấy người nhà đều ngồi đông đủ thì bưng chén rượu tổng kết một năm.
Mọi người đều giơ chén, chạm ly rồi từng người uống theo tửu lượng của bản thân.
Ai có tửu lượng tốt thì uống nhiều, tửu lượng không tốt uống ít, không uống được thì lấy trà thay