“Mau đứng lên! Mau đứng lên!” Hồ lang trung nâng Nhị Bảo lên và thở dài: “Vi sư còn tưởng sẽ không được gặp lại con nữa!”
Nhị Bảo xoa mắt đứng lên sau đó khom lưng hành lễ với Hồ Khánh Hoa đứng ở một bên: “Sư huynh!”
Hồ Khánh Hoa gật đầu, vài người khác cũng quen Nhị Bảo nên sôi nổi chào hỏi.
Đại Bảo và Ân Tu Trúc cũng chào hỏi mọi người, cuối cùng Hồ Khánh Hoa cảm thán: “Aizzz, y quán đã bị đốt sạch rồi, giờ chỉ có thể xây lại!”
Nhị Bảo nói với Hồ lang trung: “Trong một chốc một lát y quán sẽ chưa thể như cũ được, nếu sư phụ không chê thì ngài cứ ở lại Đào gia thôn! Vừa lúc một nhà cha vợ con cũng ở đây, ngài và cha vợ con quen biết đã lâu, ở cùng một chỗ cũng náo nhiệt.”
Hồ lang trung cười nói: “Được, quá tốt! Ta sẽ tới Đào gia thôn ở một thời gian.
Qua mấy phen tai họa còn có thể gặp được người quen đúng là quá tốt! Khánh Hoa, con đi đánh xe ngựa tới đây, chúng ta xuất phát ngay đi, chuyện khác chờ tới Đào gia thôn lại tính!”
Hồ Khánh Hoa gật đầu rồi mang theo con trai đi đánh xe.
Chỉ có một cái xe ngựa cho nữ quyến và trẻ con ngồi, Hồ lang trung và Hồ Khánh Hoa thì ngồi ngoài xe, còn những người khác thì đi bộ.
Mấy người Nhị Bảo thì cưỡi ngựa tới.
Mười hai năm trước Ân Tu Trúc mang tới ba con ngựa, một con đã để lại nhà họ Đào còn hai con hắn giữ.
Hiện tại ngựa đã già, không thể dùng để ra chiến trường nhưng vẫn có thể chở hàng hóa và người.
Lúc này ba con ngựa được lấy ra để Hồ lang trung và Hồ Khánh Hoa cưỡi hai con, còn một con để hai thiếu niên cưỡi.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện cũ trong hai năm thiên tai.
Nhị Bảo nói: “Sư phó, nghe nói toàn bộ dân cư trong thành Thục Châu đều bị tàn sát hết, vậy vì sao một nhà của ngài lại tránh được kiếp nạn ấy?”
Hồ lang trung thở dài: “Aizzz! Nói ra thì dài.
Năm ấy hạn hán chúng ta không ở lại trấn trên được nữa nên tới một nhà thân thích ở Thục Châu cậy nhờ.
Vị thân thích kia của ta cũng mở y quán, chúng ta qua đó cùng làm việc, xem bệnh cứu người rồi chờ hạn hán đi qua sẽ về.
Ai biết Thục Châu lại gặp lũ lụt, vì thế chúng ta đành ở lại một thời gian nữa.
Rồi sau đó chính là kiếp nạn của ‘Bát Đại Vương’.
Hắn mang theo mười vạn phỉ tặc chiếm Thục Châu, cùng ngày hắn phong tỏa cửa thành, chém đầu toàn bộ quan viên và treo trên cửa thành!”
Hồ lang trung tạm dừng trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Mà cái tên ‘Bát Đại Vương’ này kỳ thực có chút quen biết với ta!”
Ngoài người nhà của Hồ lang trung thì Đại Bảo, Nhị Bảo và Ân Tu Trúc đều ngây ra.
Bọn họ nhìn về phía Hồ lang trung, nỗ lực tưởng tượng sâu xa trong đó.
Hồ lang trung nhìn thấy thần sắc kia thì cũng chẳng ngạc nhiên mà chỉ nhàn nhạt nói: “Năm đó ta ở Thục Châu đi theo cậu họ học y.
Nhà cậu ấy ở Liễu Noãn phố trong thành Thục Châu, ta học xong vẫn ở lại đó giúp cậu điều hành y quán.
Lúc ấy ta ăn ở đó luôn và nhớ có một năm vào ban đêm có người vội vàng gõ cửa y quán.
Là ta đứng dậy mở cửa, sau đó cậu ta cũng mặc áo ra ngoài thì thấy một thiếu niên mặt mũi thống khổ vì bị hoắc ma cọ trầy mông.
Cậu ta là người làm y lâu năm nên biết phải làm gì, ông ấy nhanh chóng bảo ta múc nước, lại rửa sạch chỗ bị thương cho kẻ kia và đắp thuốc lên.
Trước khi đi hắn dập đầu tạ ơn cậu ta và nói sau này chắc chắn sẽ báo đáp! Ta nhớ rõ khi ấy cậu ta cười nói: ‘Lá hoắc ma có độc, chỉ cần dán thuốc này vào là khỏi, cũng không có gì phải lo ngại! Về sau ngươi phải chú ý một chút!’ Ai biết qua nhiều năm thiếu niên kia lại thành ‘Bát Đại Vương’.
Cậu ta thì đã sớm qua đời nhưng tên kia vẫn tới phố Liễu Noãn báo ân.
Hắn bảo chúng ta cắm cành liễu trước cửa nhà, như thế binh lính của hắn sẽ không giết hại chúng ta!”
Nhị Bảo hỏi: “Sư phụ, mọi người cắm cành liễu nên mới sống sót ư?”
Hồ lang trung gật đầu nói: “Lúc ấy thời gian cấp bách, chúng ta truyền được tin này ra ngoài thì thành Thục Châu đã vang lên tiếng than khóc khắp nơi.
Dân cư của phố Liễu Noãn được tin thì đều cắm cành liễu trên cửa, vì thế cả phố may mắn sống sót!”
Ân Tu Trúc nghe Hồ lang trung nói xong thì cũng cảm thán.
Năm ấy người dân của La Mã phố khinh người, gieo quả đắng cuối cùng tự mình phải nuốt.
Năm ấy lang trung của phố Liễu Noãn hành thiện tích đức, cuối cùng ở hiền gặp lành.
Duyên phận của mọi người trên thế gian đều khác nhau, có người tạo nghiệt lại có người làm việc thiện, dù sao cũng chỉ khác nhau ở một ý niệm này mà kết quả lại hoàn toàn khác biệt!
Hồ lang trung nói: “‘Bát Đại Vương’ mang tội nghiệt quá nặng, chung quy chết thảm cũng đáng.
Trời đất này cũng đã đổi chủ, những kẻ chiếm quan ngoại cũng đã lập ra Thanh quốc.
Bát Đại Vương chính là bị binh lính của Thanh quốc tiêu diệt, nghe nói tuần phủ mới của Thục Châu đã tới nhậm chức.
Nhưng Thục Châu lúc này mười dặm hoang vắng, trên đường chỗ nào cũng là cỏ dại, chẳng ai ở nổi.
Thục Châu phủ đã dời tới huyện Lãng, quan viên Thanh triều cũng đều tới đó ở.
Bọn họ đang truy nã dư đảng của Bát Đại Vương, chúng ta chỉ cần chờ thế đạo thái bình là có thể khởi hành về quê.”
Nhị Bảo an ủi: “Sư phụ, binh sĩ tân triều đã hỗ trợ tiêu diệt Bát Đại Vương, Thục Châu của chúng ta từ đây sẽ được thái bình nên ngài cứ an tâm.
Chờ chúng ta xây lại y quán ở trấn trên ngày tháng