Đào tam gia tin tưởng vững chắc là Trương thị sẽ sinh một thằng nhóc béo thế nên ông kiên trì dùng cái tên ‘Ngũ Bảo’ để đặt cho cháu mình.
Mấy cái bảo lập tức phản đối sau đó cầu xin ông nội đừng đặt tên mang chữ bảo nữa.
Đào Tam gia phun một hơi khói, rõ ràng ông chả biết đặt tên nhưng vẫn giả vờ cao thâm nói, “Bậy nào, tụi bây mới ăn thêm được mấy năm cơm gạo mà đã dám nghi ngờ khả năng đặt tên của ông nội à! Tên tụi bây ông nội đều phải mất mấy ngày mới nghĩ ra được đó!”
Tam Bảo trợn trắng mắt nói: “Ông nội, bọn cháu biết tỏng ra rồi.
Tên của đại ca là do bà nội mơ thấy thỏi vàng nên mới đặt là Đại Bảo, còn bọn cháu thì ông chỉ thêm có số thứ tự là xong, cái gì mà nghĩ mấy ngày!”
Đào Tam gia vung tẩu thuốc đánh Tam Bảo nhưng hắn đã nhanh nhẹn trốn thật xa và đắc ý cười.
“Cỏ heo hôm nay để mình Tam Bảo cắt, mấy đứa khác ở nhà nghỉ ngơi!” Đào Tam gia lập tức trả thù.
“Ơ, cháu không phục! Nói thật cũng không được à! Cháu đi tìm bà nội phân xử!” Tam Bảo chạy ra hậu viện tìm viện binh.
Vừa lúc cơm cũng nấu xong thế là hắn giúp đỡ bưng đồ ăn tới nhà chính, còn không quên mách hết oan khuất với Lý thị.
Lý thị cười mắng: “Cho đáng đời con, ai bảo con vạch trần ông nội làm gì!”
Lưu thị bưng một bát mỳ trứng chiên đi ở cuối cùng.
Hôm nay là sinh nhật Đại Bảo nên theo lệ thường hắn có một bát mỳ trường thọ.
Đại Bảo nhìn bát mỳ trứng chiên đầy ú ụ trước mặt mình thì cười híp mắt, trong tiếng chúc phúc của mọi người trong nhà hắn cười tủm tỉm ăn hết bát mỳ!
Đào Tam gia nói: “Ăn xong bát mỳ này cháu đã 13 tuổi rồi, mấy năm nay cháu đọc sách nên cũng biết không ít chữ, hiểu không ít lễ nghĩa! Thi huyện tháng 2 năm trước cháu và Nhị Bảo đều tham gia, kết quả nằm trong dự kiến.
Ông nội đã nói chúng ta không cầu mấy đứa gia quan tiến tước, chỉ mong mấy đứa hiểu được tiến thối.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Hiện giờ mấy đứa không nhỏ nữa, qua mấy năm đều sẽ cưới vợ rồi.” Đào Tam gia nói đến đây thì tạm dừng, Đại Bảo và Nhị Bảo đều đỏ mặt, Tam Bảo và Tứ Bảo thì cười như trộm còn Nữu Nữu thì lẳng lặng ngồi đó bày ra bộ dạng ngoan ngoãn đoan chính nhưng ý cười trong đáy mắt lại chẳng giấu được ai.
Đào Tam gia lấy tẩu hút thuốc nhẹ nhàng gõ gõ đầu Tam Bảo và Tứ Bảo mắng: “Hai thằng nhóc bây cười cái gì? Tuổi hai đứa còn bé lắm à? Anh hai đứa cưới vợ xong là tới lượt tụi bây đó!”
Tam Bảo và Tứ Bảo bĩu môi, mặt vẫn nhơn nhơn.
Đào Tam gia nhìn nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo rồi tiếp tục nói: “Nói đến cưới vợ sinh con thì ta phải tính toán lại cho tốt.
Nhà ta hiện tại là tường đất nhà tranh, cho tới thời điểm này vẫn đủ nhưng chờ bốn đứa thành thân sinh con thì không đủ nữa.
Ta nghĩ chúng phải tích cóp tiền xây một cái nhà ngói to một chút, giống nhà Đào lão đại ấy.
Chúng ta cũng học trấn trên làm tầng hai bằng gỗ, như thế mỗi phòng lại có thêm một gian, chỗ ở cũng nhiều hơn.”
Người một nhà đều gật đầu, Trường Phú hỏi: “Cha, như thế thì tốn không ít tiền đúng không?”
Đào tam gia nói: “Đúng vậy, ta tính đại khái cũng cần 60 lượng bạc.
Nhà Đào lão đại không có tầng trên, xà nhà làm cũng đơn giản mà cũng mất 50 lượng rồi.”
Mọi người vừa nghe xong đã tặc lưỡi còn Đào Tam gia vẫn nói tiếp: “Nhà chúng ta chỉ có chút ruộng ấy, lúc ít người còn đủ ăn, nhưng mấy thế hệ khai chi tán diệp ra thì dân cư nhiều hơn, đồng ruộng lại vẫn thế.
Lúc này cần chúng ta nghĩ cách!”
“Cha, chúng ta xây tường đất nhà tranh thôi không được sao? Một khu nhà ngói có tầng gác tốn nhiều tiền quá, tiền ấy đủ xây mấy khu nhà tranh tường đất!” Trường Quý nói.
Đào Tam gia đáp: “Cũng đúng, sống ở đâu mà không phải là sống.
Nhưng tâm nguyện của ta là cho con cháu một cái sân bằng ngói.
Năm ấy ta ở tiệm tạp hóa làm công đã có tâm nguyện này, đến giờ vẫn chưa thay đổi!”
“Ông nội, để cháu lên trấn trên tìm việc làm nhé? Cháu biết chữ, biết tính sổ, có thể kiếm tiền tích cóp xây nhà ở.” Đại Bảo nói.
Nhị Bảo cũng nhân cơ hội nói: “Ông nội, cháu muốn học y, nếu y quán trên trấn cần học đồ hay giúp việc gì đó cháu đều nguyện ý làm! Cháu không sợ khổ, cháu cũng muốn kiếm tiền.”
Lý thị và Lưu thị lập tức lộ vẻ mặt khó xử.
Bọn họ luyến tiếc không muốn đưa bọn nhỏ lên trấn trên kiếm tiền giúp gia đình.
Mấy năm nay mưa mưa gió gió nhưng người một nhà chưa bao giờ tách ra, hiện tại lại vì xây một khu nhà lớn hơn mà bắt bọn nhỏ rời nhà kiếm tiền thì quả thực khó chịu.
Lưu thị nôn nóng nhìn Lý thị còn Lý thị thì nói: “Lão nhân, nhà ta cũng có tưng đây người, cho dù bọn nhỏ thành thân thì cùng lắm là thêm mấy cái đũa, mấy cái bát, cháo nấu loãng một chút.
Như vậy người một nhà vẫn có thể ở bên nhau.”
Lưu thị cũng nói: “Đúng vậy, Đại Bảo và Nhị Bảo còn nhỏ, nếu nghe theo để tụi nó lên trấn trên tìm việc thì làm sao chúng ta yên tâm được!”
Đào Tam gia nói với Lý thị: “Mẹ hiền chiều hư con, nấu cháo loãng hơn thì cả nhà quả thực vẫn không đói chết nhưng đó là sống kiểu gì? Đó là cách sống của kẻ lười, lúc còn trẻ không ra ngoài xông pha một lần thì cả đời sẽ sống uổng phí.
Nhân lúc này ta còn có lực, có khả năng làm việc