Người một nhà chen đầy cả cái bàn ăn, ngoài ra còn thêm một con mèo chạy lăng xăng nữa.
Bánh rau hẹ vàng ươm đặt ở bên nhau ăn với măng tây trộn xanh biếc cùng canh dấm chua nhẹ.
Lý thị vừa cười vừa chia bánh cho mọi người.
Bánh còn hơi nóng, nhẹ nhàng cắn một miếng sẽ thấy ngoài giòn trong mềm, thịt khô và rau hẹ thơm nức.
Lúc này gắp thêm một đũa măng tây trộn, lại uống một ngụm canh chua, quả thực là mỹ vị nhân gian.
Đại Bảo bẻ cái bánh trong tay thành hai nửa, rồi bỏ phần ruột mềm vào bát của Đại Hoa thế là con mèo béo cực kỳ vừa lòng cúi đầu ăn.
Có lẽ vì lớn tuổi răng không tốt nên Đào Tam gia không thích ăn phần vỏ giòn của bánh rau hẹ.
Ông ta lột xuống đưa cho Đại Bảo vì biết đứa cháu này thích ăn vỏ.
Đại Bảo cũng đưa phần ruột bánh mềm mại cho ông nội.
Người một nhà ăn cực kỳ vui vẻ, Đào Tam gia còn trêu Tam Bảo: “Tam Bảo, thịt gậy trúc đổi thịt khô có đáng giá không?”
Tam Bảo trợn trắng mắt nhưng vẫn không lên tiếng.
Mông hắn vẫn còn thấy hơi đau đây này.
“Ông thật là, cái hay không nói toàn nói cái dở.
Có để cho thằng bé ăn cơm không!” Lý thị mới vừa nói xong Tam Bảo và Tứ Bảo đã chủ động dán đến thân mật rúc bên người bà nội thế là bà vui vẻ liên thanh nói: “Ngoan quá, ngoan quá, cứ ăn thoải mái đi nhé, đảm bảo đủ!”
Đại Bảo và Nhị Bảo ghen tị, u oán gọi “Bà nội!”
“Mấy đứa cũng ăn thoải mái!” Lý thị đắc ý, “Một đám mèo tham ăn!”
“Bà nội, còn Nữu Nữu nữa?” Tam Bảo vừa ăn vừa hỏi.
“Bảo bối Nữu Nữu cũng có đủ!” Lý thị càng thỏa mãn.
“Ăn cơm đàng hoàng đi đừng có chen chúc chỗ bà nội nữa! Nữu Nữu còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh nên không thể ăn dầu mỡ.” Lưu thị trừng mắt nhìn Tam Bảo một cái thế là tên nhóc kia thấy mông tê rần, “Lát nữa nương làm bánh canh cho Nữu Nữu.”
“Chờ cháu gái ta hết bệnh ta lại làm một bữa thật ngon cho con bé bồi bổ.” Lý thị cười nói: “Lần sau chúng ta thay rau hẹ bằng rau khác.”
Nhị Bảo nói: “Bà nội, cháu muốn ăn rau cần nước trộn và hương xuân xào trứng gà.”
“Được, được luôn! Nhưng mà chờ mưa xuân tới thì mấy đứa phải tự đi hái rau đấy nhé.”
Hoan hô, hoan hô! Bọn nhỏ đều vui vẻ, mỗi năm vào mùa xuân rau dại đều mọc lan tràn, lúc ấy đào về nhà là có thể làm một bữa ngon.
Nói đến mưa xuân Đào Tam gia cũng chuyển đề tài, “Năm nay mưa xuân tới chậm, mấy hạt mưa lúc lập xuân kia căn bản không đủ ướt mặt đường.
Ta nghĩ năm nay có thể có hạn hán.”
“Cha, có nên đi tìm tộc trưởng bàn chuyện phòng hạn không?” Trường Phú và Trường Quý rất quan tâm tới chuyện đồng ruộng.
“Sáng sớm nay ta đã đi tìm Đào lão đại nói chuyện này, sau đó Đào lão đại lại gọi đương gia của mấy nhà khác tới.
Mọi người cùng nhau thương nghị, mặc kệ chuyện có thật hay không chúng ta đều phải làm chuẩn bị sớm.” Đào Tam gia làm người đứng đầu một nhà, lại có kinh nghiệm làm nông mấy thập niên nên lời nói ra đều khiến người ta tin phục.
“Cha, có thương nghị được gì không?” Trường Quý hỏi.
“Chúng ta bàn rồi, trước tiên phải đào Yển Đường trong thôn sâu thêm một chút, lại gia cố đường dẫn nước và sửa guồng đạp nước.
Sau đó chúng ta nạo vét khơi thông mương máng, be lại bờ ruộng.
Nhân lúc còn chưa hạn chúng ta đổ đầy nước vào Yển Đường, ruộng nước cũng dẫn ngập.” Đào Tam gia nói xong thì uống một ngụm nước canh rồi mới nói tiếp: “Ngoài ra năm nay cố gắng trồng nhiều bắp, cao lương và khoai lang đỏ, những thứ ấy chịu hạn tốt.”
Trường Phú và Trường Quý gật đầu, Lý thị và mấy cô con dâu cũng tán thành.
Nếu chỉ hạn hán một năm thì người một nhà còn chịu được, nhưng nếu liên tiếp hạn hán thì phải tính toán lâu dài mới ổn.
“Haizzz! Mới vừa thuận lợi được mấy năm!” Lý thị tức khắc cảm thấy bánh rau hẹ trong miệng nhạt thếch.
“Hoàng đế quá xa không quản được việc này, thuế má năm mất mùa cũng chẳng giảm một phân, muốn ăn cơm, muốn sống thì nông dân phải tự dựa vào chính mình.
Buổi chiều chúng ta phải đi bàn việc này với mấy người già khác.” Đào Tam gia trấn an người nhà: “Đó là tình huống xấu nhất, không nhất định thật sự xảy ra.”
Ngoài mấy đứa nhỏ vẫn vô tư ăn bánh rau hẹ, nhai măng tây và uống canh thì người lớn trong nhà đều trầm mặc không nói.
Bọn nhỏ còn bé, chưa trải qua nạn đói và chiến loạn nhưng với những người từng trải như họ thì nạn đói quả thực quá đáng sợ, chiến loạn thì vô tình.
Không khí tức khắc trở nên áp lực hơn nhiều.
“Chuyện còn chưa đâu vào đâu đã bị dọa như thế hả?” Đào Tam gia lấy cái tẩu hút thuốc ra gõ vào mép bàn và nói, “Đều làm sao thế, bánh rau hẹ không ngon à? Trường Phú, Trường Quý, hai đứa có thể ăn năm cái cơ mà, sao mới ăn 2 cái đã không ăn nữa, thế hơn 20 mẫu ruộng nhà chúng ta để ai đi cuốc đây? Để lão già này đi làm sao?”
“Cha, ngài già rồi nhưng xới đất vẫn nhanh hơn anh em con nhiều.” Trường Phú ăn ngay nói thật.
“Đó là trước kia, cha con càng ngày càng