Tối trừ tịch vẫn là Đào Tam gia cùng Trường Phú và Trường Quý đi dự liên hoan trong tộc.
Đồ ăn Lý thị chuẩn bị vẫn cực kỳ phong phú, chẳng qua chén rượu càng ngày càng nhỏ.
Ngoài miệng Đào Tam gia oán giận nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng sắp xếp hộp đồ ăn sau đó xách ra cửa.
Qua nửa năm rèn luyện hiện tại Hoàng Hoàng gầy đi nhiều, cũng có tinh thần hơn.
Nó phe phẩy cái đuôi đi theo người ta, nếu người đó dừng lại thì nó cũng dừng, nếu người đó nhìn chằm chằm nó thì nó cũng sẽ nghiêng đầu nhìn lại.
Đại Bảo thấy thế thì buồn cười xoa xoa đầu Hoàng Hoàng và nói: “Hoàng Hoàng, mày phải duy trì hình thể như thế này đấy!” Hoàng Hoàng ô ô kêu và cọ đầu vào tay Đại Bảo.
“Đại ca, mau vào phòng đi, trong này có chậu than ấm lắm!” Nữu Nữu ghé vào cửa sổ hô, “Hoàng Hoàng cũng vào đi, Đại Hoa đã ở trong này từ lâu rồi.”
Đại Bảo lập tức đáp: “Biết rồi! Huynh lập tức tới ngay.”
Trong phòng ấm áp dễ chịu, ngọn đèn được vặn to hơn nên không còn bập bùng lúc sáng lúc tối nữa.
Đại Hoa thì cuộn bên chân Lý thị, vừa lúc ở gần chậu than nên nó nhanh chóng lăn ra ngủ.
Hoàng Hoàng ghé vào dưới ghế, đầu gục xuống hai chân trước, lỗ tai thi thoảng sẽ giật giật.
Lý thị đã sớm chuẩn bị đậu phộng rang, hạt bí rang, còn có kẹo và điểm tâm, trong ấm trà là lá trà Đại Bảo mang về, hương vị không tồi.
Mùi trà này so với Hoa Mao Phong mà Đào Tam gia quen uống thì mùi vị kéo dài hơn, dư vị cũng ngọt hơn.
Đương nhiên so sánh này cũng chỉ là tương đối.
Lý thị nhìn nước trà trong chén sứ trắng và nói: “Trà này pha ra nước nó cứ xanh xanh vàng vàng, so với Hoa Mao Phong ông nội bây mua về thì nhạt hơn nhiều.
Nhưng hoa nhài khô nổi lên mặt trà thì khá xinh đẹp, ngửi mùi cũng thơm, không biết uống có ra gì không.” Lý thị uống một hớp lớn sau đó chắt lưỡi nói: “Uống không quen, vị quá nhạt.”
Nhị Bảo cười nói: “Bà nội, khẩu vị của bà sớm bị Hoa Mao Phong giá rẻ của ông nội làm hỏng rồi!”
“Ai quan tâm rẻ hay không, đây chẳng phải lá trà trên cây thêm tí hoa nhài à? Cần chú ý nhiều như thế làm gì?!” Lý thị nói, “Theo ta thì vị phải nồng chút uống mới ngon! Nhạt nhẽo uống không bằng uống nước sôi để nguội.”
Nhị Bảo đề nghị: “Vậy lần sau cháu mang chút trà đắng về, cái đó vị nồng nhưng người già uống rất tốt!”
“Có đắt không? Nếu đắt thì đừng mua.” Lý thị nói ngay.
“Không đắt, đợi Khánh Hoa thúc chọn mua dược liệu cháu sẽ nhờ thúc ấy mua một chút cho nhà mình.
Thúc ấy quen thân với người ta nên giá sẽ rẻ hơn!” Nhị Bảo đáp.
“Vậy là tốt rồi, ta và ông nội con cũng uống một chút, phải dưỡng thân thể để còn bế chắt trai nữa!” Lý thị cười nói.
Nhị Bảo đỏ mặt sau đó nhìn chằm chằm Đại Bảo.
Đại Bảo lại nhìn hắn cười cười sau đó chỉ thấy Nhị hồ ly nói với Lý thị: “Bà nội, đại ca là cháu đích tôn, qua năm đã 14 rồi đó, phải nhanh chân lên!”
Lý thị lập tức chuyển sự chú ý lên người Đại Bảo.
Bà trịnh trọng nói với Lưu thị: “Vợ Trường Phú, con cũng để ý một chút, xem nhà ai có con gái chăm chỉ, bộ dạng tính tình tốt một chút thì sớm tính toán đi!”
Lưu thị cười nói: “Nương, hiện tại còn sớm mà, chờ Đại Bảo 16, 17 tuổi lại nói sau đi!”
“Vớ vẩn, lại chờ nữa thì con gái tốt đều bị người ta cướp hết rồi!” Lý thị vội la lên, “Chuyện này con phải nghe ta, sớm tìm, có người tốt là nhà ta phải nhanh chân chốt luôn, chờ hai năm nữa cưới vào cửa là vừa!”
Đại Bảo đỏ mặt ném cho Nhị Bảo một ánh mắt hình viên đạn, ai biết tên kia lại nhàn nhã uống trà ăn đậu phộng, ý là chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn.
Tam Bảo oán hận nói: “Nhị hồ ly!” Sau đó hắn véo eo Tứ Bảo mắng, “Tứ dưa ngốc!”
Nữu Nữu cười hỏi Tam Bảo: “Tam ca, thế huynh là gì?”
Tứ Bảo cướp trả lời: “Tam con khỉ!”
Hai anh em lại vặn thành một cục.
Trương thị ôm Tiểu Ngọc Nhi nhanh chóng kéo băng ghế cách xa chiến trường của Tam Bảo và Tứ Bảo, miệng cười nói: “Ta phải trốn xa một chút, mỗi năm tới lúc đón giao thừa hai con khỉ này đều phải đánh nhau một trận lăn trên mặt đất.”
Nữu Nữu cầm một nắm hạt bí đỏ nói với Đại Bảo và Nhị Bảo: “Đại ca, nhị ca, mau xem con khỉ đánh nhau! Cái này còn hay hơn gánh hát ở hội chùa diễn.”
Nhị Bảo nói: “Đang xem đây!”
Đại Bảo nói với Lý thị: “Bà nội, ngài tránh một chút, con khỉ đang đánh lại đây đó!”
Lý thị đang cùng Lưu thị thương lượng chuyện hôn sự của Đại Bảo nghe hắn nói thế thì vội đứng dậy, nhưng bà quên mất trên chân còn Đại Hoa đang nằm.
Đại Hoa bị hất văng xuống đất thì gào lên một tiếng và nhảy lên đùi Tam Bảo.
Tam Bảo và Tứ Bảo đang xoắn một chỗ đánh nhau, lúc này tụi nó nắm giữ rất tốt việc cân bằng trọng tâm nên cũng không ngã lăn ra đất giống hồi nhỏ nữa.
Nhưng ai biết con mèo béo Đại Hoa bất ngờ xông tới khiến Tam Bảo hoảng hốt nghiêng người, Tứ Bảo cũng bị liên lụy mà ngã lăn ra đất.
Đại Hoa meo một tiếng rồi nhảy sang chỗ khác, Tam Bảo và Tứ Bảo thì tiếp tục lăn trên đất mà đánh nhau.
Lưu thị dọa: “Tam Bảo, quần áo mà bẩn thì tự con đi mà giặt nhé!”
Tam Bảo và Tứ Bảo nghe thế thì lập tức đình chiến, dựng băng ghế và lại ngồi