Hôm nay là hội chùa Thiên Phật Sơn, Lý thị sớm rời giường làm cơm sáng, ăn xong bà lại bắt đầu chuẩn bị lương khô ăn trên đường và nước trà.
Đào Tam gia, Trường Phú và Trường Quý ở nhà gánh phân tưới cho lúa mạch, Trương thị ngại đường xa không tiện nên ở nhà trông Tiểu Ngọc Nhi.
Lưu thị cầm chút mặt giày và miếng độn đế giày linh tinh mà hàng ngày trong nhà làm được để bán lấy chút tiền.
Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu khẳng định muốn đi theo, ba đứa đã sớm thay quần áo xong và chờ xuất phát.
Lý thị sửa soạn xong thì để Tam Bảo qua nhà hỏi Đại Tần thị khi nào đi.
Đại Tần thị cũng là người nhanh nhẹn nên đã sớm thu xếp xong và đang chờ.
Tam Bảo lập tức chạy về nhà hô xuất phát.
Lý thị mang theo con cháu ra cửa hội họp với Đại Tần thị và hai cô con dâu nhà bà.
Ba đứa cháu nhà này cũng ồn ào đòi đi nhưng Đại Tần thị lo lắng hội chùa nhiều người dễ lạc mất cháu nên kiên quyết không đồng ý.
Cuối cùng vẫn là Trường Chính cầm chút kẹo ra mới dỗ được ba đứa nhỏ khóc nháo.
Trong thôn cũng có thật nhiều phụ nhân cùng con dâu đi hội chùa mua đồ, dọc theo đường đi đội ngũ không ngừng lớn mạnh.
Ra khỏi thôn bọn họ lại gặp những người của thôn bên, người đi trên đường càng lúc càng nhiều.
Nhìn cảnh tượng này là biết hội chùa ở Thiên Phật Sơn đông như thế nào rồi.
Lý thị nghiêm túc dặn dò Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu không được chạy loạn, tuy tụi nó đã mười mấy tuổi nhưng cũng có thể bị bọn buôn người trói lại đưa đi bán.
Lý thị còn kể mấy ví dụ về việc trẻ con nhà ai bị bắt cóc.
Bọn nhỏ cũng từng đi hội chùa, trong lòng cũng biết cảnh biển người tấp nập kia vì thế lúc nghe thấy Lý thị nói tụi nó đều sôi nổi gật đầu.
Lưu thị nắm chặt tay Nữu Nữu, Tam Bảo và Tứ Bảo thì đi sát bên cạnh Lý thị.
Đoàn người đi đến quán trà dưới chân núi thế là Lý thị nói: “Lên núi hay xuống núi đều phải đi ngang qua chỗ này, nếu thật sự lạc nhau thì phải tới chỗ này chờ, không được chạy loạn.”
Đại Tần thị cảm khái vì sự chu đáo của Lý thị và gật đầu nói: “Vẫn là tam tẩu tử nghĩ cẩn thận.”
Người trong quán trà nhiều, phụ nhân của các thôn khác cũng đi theo nhóm, nếu không cẩn thận rất dễ bị lạc nhau.
Lý thị cùng Đại Tần thị đi với nhau, trạm thứ nhất chính là đỉnh núi Thiên Phật Tự.
Thiên Phật Tự xây trên đỉnh Thiên Phật Sơn, con đường từ chân núi đi lên rất rộng, ven đường là người bán hàng rong từ khắp nơi.
Bọn họ thét to chào mời, tiếng rao vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đoàn người tới đây vào canh ba giờ Tỵ, người càng ngày càng đông, phóng mắt nhìn chung quanh chỉ thấy toàn người với người, ai cũng đi về phía đỉnh núi.
Tới Thiên Phật Tự sau đó mua hương nến xong mọi người mới thành kính quỳ bái Phật tổ.
Tới chỗ Tống Tử nương nương thì căn bản không chen nổi, có quá nhiều phụ nhân đã ở đó nên bọn họ chỉ có thể xếp hàng phía sau và chậm rãi chờ.
Qua tầm nửa canh giờ bọn họ mới tới được trước mặt Tống Tử nương nương.
Tam Bảo và Tứ Bảo nóng cả người đầy mồ hôi, Nữu Nữu thì xõa tung một bên búi tóc, bộ dạng tức giận, môi bĩu rõ cao.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lý thị và Đại Tần thị đều cầu nguyện cho con dâu, Lưu thị thì muốn sinh một đứa nữa, tiểu Tần thị và Phùng thị cũng có suy nghĩ giống như thế vì vậy mấy phụ nhân vừa bái vừa cầu.
Đại Tần thị muốn lấy chút thức ăn cho con dâu ăn nhưng lại phát hiện đồ cúng trước mặt Tống Tử nương nương đều bị người ta lấy hết rồi nên đành thôi.
Chen vào khó nhưng đi ra lại dễ, tới ngoài điện mọi người đều không hẹn mà cùng hít một thơi thật sâu rồi thở hắt ra.
Lý thị oán giận nói: “Người đâu mà lắm thế, cái thân già này của ta tí thì toi!”
“Đúng đó, thế trận này đúng là dọa người.” Đại Tần thị vừa nói vừa lau mồ hôi sau đó cầm khăn tay không ngừng quạt.
“Nương, bên kia có ghế đá, ta qua đó nghỉ một lát đi, chỗ này là không đông rồi!” Lưu thị nói.
Mọi người ngồi nghỉ tạm, uống mấy ngụm nước và thương lượng hành trình tiếp theo.
Lý thị nói: “Chúng ta đã bái Bồ Tát, lúc này cứ chậm rãi đi xuống núi, vừa đi vừa dạo rồi về cũng không muộn.”
Tiểu Tần thị cười nói: “Mới vừa đi dọc đường cháu thấy các loại kim chỉ, vải vóc, bột nước, hoa lụa nhiều đến hoa cả mắt.
Nhưng vì vội đi lên nên cháu cũng chẳng dám nhìn nhiều.
Bây giờ tam thẩm vừa nói thế là lòng cháu đã ngứa ngáy muốn nhanh chóng xuống ngó nghiêng.”
Phùng thị cũng gật đầu, lúc vừa rồi đi với tiểu Tần thị nàng ta thấy một người bán hàng rong rao bán đồ chơi hiếm lạ nên đang muốn mua về cho bọn nhỏ chơi.
Tam Bảo và Tứ Bảo cũng sốt ruột đứng lên nói: “Bà nội, cháu nghỉ đủ rồi, chúng ta mau đi đi!”
Lý thị cười đứng dậy kéo hai đứa tới bên cạnh mình nói: “Đi gần một chút, nếu lạc bà không tìm tụi bây đâu.
Cả ngày chỉ biết nghịch ngợm gây sự, tụi bây mà lạc thì bà cho đi luôn.”
Tam Bảo và Tứ Bảo đỡ Lý thị rồi làm nũng ồn ào nói bọn nó thực nghe lời, không gây sự tí nào.
Nữu Nữu lôi kéo tay Lưu thị nói: “Nương, tam ca và tứ ca thực là biết chọc bà nội vui.”
Lưu thị cười nói: “Nữu Nữu cũng không kém đâu!”
Nữu Nữu cười vùi đầu vào vai mẹ thế là Lưu thị vội vàng vặn đầu nàng thẳng dậy: “Đã sắp thành bà nương điên rồi còn cọ gì nữa, con nhìn búi tóc con đi.”
Nữu Nữu tức giận nói: “Mới vừa rồi con bị mấy bà mấy cô đẩy kinh quá! Tay bọn họ như cái kìm ấy, có người còn véo con một cái đến giờ còn đau đây này!”
Lưu thị vừa cười vừa sờ sờ búi tóc của con gái và nói: “Người người chen chúc cũng khó tránh khỏi va đập, người ta cũng chỉ vô tình thôi, Nữu Nữu phải rộng lượng một chút!”
Nữu Nữu gật đầu rồi vuốt búi tóc lỏng lẻo hai bên và nói: “Đều do tóc con trơn quá không buộc chặt được!”
Tiểu Tần thị cười khen mái tóc Nữu Nữu thật là đẹp, lại nói Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà nàng tóc thì thưa lại còn vàng, không biết vì cái gì.
Lưu thị lập tức nói cho nàng một phương thuốc cổ truyền: “Ta nghe nói