Ngồi cùng bàn với tôi thời cấp ba là một người độc miệng, rất thích làm tôi dỗi. Phần lớn tôi biết cậu ấy đùa giỡn một cách thiện ý nhưng thường thường tôi sẽ làm bộ ra vẻ tức giận.
Bởi vì mỗi lần làm bộ tức giận thì cậu ấy sẽ tiến đến cạnh tôi tự biên tự diễn trêu chọc cho tôi cười. Mỗi lần tôi đều quyết định nhất định lần sau sẽ không cười nữa, muốn giáo huấn cậu ấy lâu một chút, nhưng có thể nhìn thấy một chàng trai trưởng thành như vậy rồi lại tốn nhiều sức lực để dằn vặt chính mình thì liền không cẩn thận mà cười thành tiếng.
Có một lần một bạn trai ở lớp chơi khá thân với tôi đến ngồi cạnh chỗ ngồi của tôi nói chuyện với tôi, chúng tôi cười nói vui vẻ nhưng cậu ấy ngồi bên cạnh không nói tiếng nào lại đột nhiên nói chen vào trào phúng tôi một câu.
“Chậc, cũng không biết có gì hay để nói.”
Tôi cảm thấy thật không thể hiểu được, nhưng vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt cậu ấy thật sự đã xúc phạm đến tôi.
Tôi và bạn nam kia cũng không tiếp tục tám chuyện nữa, bầu không khí bất ngờ trở nên lúng túng nhưng thật sự càng nghĩ tôi lại càng giận. Sau lúc đó, cả ngày chúng tôi cũng không hề nói với nhau câu nào trong khi khoảng cách của chúng tôi chỉ gần bằng một cái nắm tay.
Sáng ngày hôm sau có vẻ như cậu ấy có chút không nhịn được, lại muốn trêu chọc cho tôi cười. Tuy tôi quả thật bị cậu ấy chọc cười nhưng nghĩ đến lời cậu ấy nói hôm quay thì liền quay đầu không nhìn cậu ấy nữa, cố gắng nén cười.
“À… bây giờ đã thật sự tức giận rồi ư.”
Tôi nghe được cậu ấy nói một câu như vậy, giọng nói mang đầy vẻ bất đắc dĩ, có chút nhẹ dạ nhưng vẫn kiên trì không để ý đến cậu ấy nữa, lúc ở lớp cậu ấy có đưa cho tôi một tờ giấy nhưng tôi vẫn bất chấp không xem.
Kỳ thật lúc này đã không còn tức giận nữa rồi.
Lúc nghỉ giải lao giữa giờ, cô giáo