Năm nay là năm thứ sáu tôi làm fan của anh ấy.
Tôi theo dõi anh từ khi anh là một diễn viên quần chúng vô danh từ từ trở thành một tiểu sinh nổi tiếng, nhưng niềm yêu thích của tôi đối với anh vẫn như lúc ban đầu.
Mặc dù ở trong giới đã nhiều năm nhưng hiếm có người nào như thế. Dù cho có nhan sắc và diễn xuất tốt thì không nhiều người nổi tiếng cưng chiều fan như anh.
Chỉ có fan lâu năm như chúng tôi mới có thể đến sân bay đón anh.
Bởi vì anh ấy rất khiêm tốn, ngoại trừ đóng phim thì không tham gia các hoạt động khác. Nhưng chỉ cần anh đóng phim là đều được đánh giá rất tốt.
Tôi cảm thấy anh ấy biết tôi.
Thời anh ấy chưa nổi tiếng, tôi mặc kệ gió mặc kệ mưa đi gặp anh, nhưng gần đây thật không khéo tôi bất cẩn té nên chân của tôi bị thương rồi.
“Bác sĩ, bây giờ tôi còn có thể đến sân bay được nữa không?”
Bác sĩ nhàn nhạt nhìn tôi một cái, lực tay bôi thuốc lại mạnh thêm một chút.
“Chân như vậy mà còn muốn đến sân bay sao? Không muốn chân mình nữa hả?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì cả, ngày mai nhớ đến lại đây để thay thuốc.” Cuối cùng bác sĩ giúp tôi buộc chặt băng gạc rồi đứng dậy lấy một lọ thuốc tiêu viêm mang tới cho tôi.
Tôi cầm di động, trên đó là số hiệu chuyến bay của anh ấy, nếu như tôi nhớ không lầm thì đã nửa năm anh ấy chưa đến thành phố của tôi.
Tôi vẫn muốn đến, đi khập khễnh cũng được.
Nếu như lần này không đi thì tôi không biết khi nào mới có lần sau.
Hôm nay số người đến đợi sân bay nhiều hơn bình thường không ít, kỳ thật trời đã vào thu nhưng bởi vì chân tôi bị thương nên phải mặc quần ngắn