Thời học sinh, việc tôi ghét nhất chính là chen lấn để lên xe buýt.
Khoảng cách giữa người và người hầu như là không có, lại không thể thích ứng với cảm giác chỉ cần nhích một chút là sẽ làm người cảm thấy không ổn.
Ngày đó tôi có chút nóng nảy, nhìn đồng hồ đeo tay đã báo sáu giờ một phút, thỉnh thoảng sẽ nhón chân nhìn xe thử một lần. Cuối cùng, thật vất vả mới có một chiếc xe đến, nhưng không ngờ rằng đám người ùa nhanh về phía cửa xe, bỗng chốc không gian trước cửa xe đã trở nên đông đúc.
Mà tôi lại bị đẩy ra phía sau.
Tôi tưởng rằng sẽ không lên được, thì lúc đó thấy trên xe vẫn còn một chỗ có thể đứng. Khi vừa chuẩn bị bước lên bậc thang tôi lại bị một bác gái có sức lực mạnh hơn tôi chiếm chỗ đó.
Cho đến khi tiếng còi xe buýt muốn rời khỏi vang lên, trong phút chốc tôi thầm nghĩ không ổn rồi.
Bởi vì lúc này tôi đã đặt một chân lên bậc thang, một tay nắm chặt tay vịn, còn nửa người cứ như muốn ngã xuống đất. Không tìm được điểm tựa nên tôi như muốn nhũn ra, bàn tay ra nhiều mồ hôi làm cho tay muốn trượt khỏi tay vịn.
Tôi dùng hết sức để lấy lại cân bằng, lấy hết sức bình sinh để nắm chặt tay cầm.
Nhưng đầu óc của tôi lại trở nên mơ hồ, không thể nào suy nghĩ được, chỉ có trống rỗng và hoảng sợ chạy từ sống lưng lên đại não, nhìn cửa xe sắp đóng rồi mà lại không biết cách xử lý thế nào.
“Thôi xong.” Đây là suy nghĩ duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được.
Có thể là lúc đang đối mặt với nỗi sợ nên