Chương 2: Đội trưởng Lục
Anh nghiêng mặt sang một bên: "Đi qua đem người dẫn đi, chuẩn bị rút lui."
Chiến sĩ nhỏ nhanh chóng đi qua, nhấc người lên dắt đi.
Yến Hồi Ôn mấp máy miệng, vài lần muốn hỏi tên anh, đều bị nét mặt nghiêm túc lạnh lùng của anh đè nén trở về.
Cô rối rắm đến lòng bàn tay đều là mồ hôi, đang lúc nghiêng đầu do dự, liền nhìn thấy anh đứng dậy.
Vậy là tóc cô được tháo ra rồi? Yến Hồi Ôn vội vàng xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên từ mặt đất, một đường chạy chậm theo bước chân của anh xuống núi.
Dưới núi có vài chiếc xe vũ cảnh màu trắng oai phong đang chỉnh tề đỗ ở đó, các chiến sĩ nhìn thấy anh đi qua đều biểu hiện sự kính trọng. Một vị thượng úy lập tức chạy đến báo cáo tình hình với anh, anh vừa đi vừa lắng nghe, thuận tiện dặn dò thêm vài câu.
Đứng cách anh rất xa, Yến Hồi Ôn chỉ có thể dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn.
Cô dùng ngón tay lung lay cái lỗ tai chó dài làm bằng vải trên chùm chìa khóa, vừa nãy, ngay lúc mạng nhỏ của cô sắp không giữ được, thì cái lỗ tai này bị rơi mất.
Vật này là của bà ngoại lúc chưa mất ở trong phật đường nhà cũ dùng từng mũi kim mà may, mấy đứa trẻ trong nhà đều có, đều thêu lên con giáp của bọn họ, bà ngoại làm thứ này để mong con cháu vui vẻ bình yên.
Lúc Yến Hồi Ôn đang sốt ruột đến đỏ cả mắt, anh nhặt lấy ném lại cho cô.
Cô lau đi nước mắt đang chảy xuống nói cảm ơn cả nửa ngày, trên mặt vốn đã quẹt thêm một đống bụi, lúc này càng thêm dơ. Anh nhìn chằm chằm hai con mắt trông có vẻ tủi thân, thật sự không nhìn nổi nữa, thế là vẫy tay, để cô đến trước xe rửa mặt sạch sẽ.
Cho nên, có nên qua đó nghe ngóng một chút tên với đơn vị của anh không?
Yến Hồi Ôn suýt nữa hỏi ra miệng, sau đấy trong đầu cô lại có hai người đang đánh nhau.
Có chút lỗ mãng.…
Nhưng người sắp đi rồi!
Anh đã, đã sắp đi tới trước xe rồi.
Một phút sau, Yến Hồi Ôn dùng hai tay vỗ lên mặt, chạy tới theo hướng của anh, cô nhấc chân bước đi bước đầu tiên, thì ở hai chiếc xe phía xa, anh đang mở cửa ghế phụ, nhấc chân ngồi vào.
Động tác này càng làm tôn thêm vòng eo hẹp cùng đôi chân dài của anh, đẹp trai muốn mất mạng.
Bịch——
Cửa xe không chút do dự đóng lại, anh liền rời đi.
Yến Hồi Ôn: …
Cô cúi thấp đầu ủ rũ, đột nhiên, bên đó lại truyền đến hai tiếng "cốc cốc". Cô ngẩng đầu lên nhìn, cánh tay của anh đang vắt lên bên ngoài cửa sổ xe, dùng ngón tay gõ lên cửa xe ra hiệu với cô.
Yến Hồi Ôn phản xạ có điều kiện chạy qua.
Nhưng chạy được một nửa, cô đột nhiên có chút rối rắm, cái đó.... Đối phương không kêu cô đi qua, thế là cô đành ngại ngùng đến bên xe.
Quả nhiên, bên đó đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chỉ có thể phát ra tiếng cười, nâng tay chỉ về con đường: "Cô gái nhỏ, trời sắp tối rồi không an toàn, sớm về nhà đi."
"Ồ"
"Coi chừng có rắn." Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cô, anh lại nhấn mạnh một câu.
Cô vô cùng lúng túng.
Tháng mười, Yến Hồi Ôn đứng bên con đường dưới chân núi, nhìn xe của anh rời đi, đột nhiên cảm thấy gió cũng không khô hanh như vậy nữa.
Tối về nhà, Yến Hồi Ôn không nhịn được uống một ngụm nước, việc đầu tiên là mở máy tính. Cô nhớ rõ trên găng tay của anh là một đầu sói màu trắng, đội đặc chiến Thương Lang.
Cô lên mạng tìm kiếm.
Trang web nháy mắt xuất hiện, trái tim của cô thiếu chút nữa là vọt lên cuống họng.
Thở ra một hơi, vậy mà thật sự có.
Cô không chờ được ngồi trên ghế mà bắt đầu lướt xem: Đội đặc chiến Thương Lang, lần lượt tham gia qua những nhiệm vụ chống cướp, phản công, chống bạo động,... gần 300 lần, chưa từng thất bại.
Hai lần giành được hạng nhất của tập thể lực lượng vũ cảnh, hạng hai... Đại diện Trung Quốc tham gia cuộc thi bộ đội binh chủng quốc tế, liên tiếp hai năm là tập thể đứng hạng nhất.
Là lực lượng chống khủng bố của thành phố này.
....
Phía dưới còn có.
Là rất vẻ vang vinh dự đó nha…
Lúc này, laptop ting một tiếng nhắc nhở hết pin, Yến Hồi Ôn nhanh chóng đứng lên đi sạc pin máy tính. Tóc của cô từ trên vai rơi xuống trước người, thoáng cái mặt cô cũng nóng lên.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lúc chiều, hành động nhanh chóng quả quyết của anh, còn có nửa sườn mặt bị nhiễm nắng chiều, vẻ mặt bình tĩnh.
Bởi vì tư thế cúi đầu gỡ tóc của anh, Yến Hồi Ôn có thể nhìn thấy được sống mũi, đôi môi, còn có chiếc cằm của anh, từ sườn mặt nhìn qua là một đường cong tương đối đẹp, giống như hormone tự nhiên.
....
Ngừng ngừng ngừng, không thể tiếp tục nghĩ nữa!
Yến Hồi Ôn nhanh chóng vươn tay với lấy chú mèo máy Doraemon ở trên giường ôm lấy, dùng cằm chống lên đỉnh đầu của nó mà chà xát, nhìn chung quanh căn phòng nhỏ của bản thân.
Phòng của cô được bài trí thành màu xanh lam mộng mơ, giống như biển cả. Trên tường, cái giá treo vẫn còn đang để những tác phẩm mà cô vẽ lúc đi qua mỗi thành phố, cũng giống như cô, màu sắc vô cùng ấm áp sáng sủa.
Nhưng lại nhìn vào trong màn hình.
Trên mũi dao dính máu, bảo vệ tổ quốc...
Đúng là người đàn ông có lý tưởng là đẹp trai nhất!
Nhưng mà, làm sao để tìm anh đây? Cũng chẳng có thông tin cá nhân.
Yến Hồi Ôn ngồi dưới ánh đèn ấm áp nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhìn một hồi lâu, mới vừa cầm lấy giấy bút định vẽ anh, thì nghe thấy hai tiếng gõ cửa "cốc cốc".
Cô theo bản năng thu dọn đồ đạc đi mở cửa: "Mẹ"
Yến Hồi Ôn để bà vào phòng, ôm lấy cánh tay bà khom người ngồi vào kế bên, lại cắn một miếng táo có xiên tăm mà mẹ cô vừa đưa qua: "Ừm, ngọt hơn con mua."
"Biết con thích ăn, ba con mua lúc về nhà đó." Mẹ cô híp mắt cười vỗ vỗ tay cô, đẩy cả đĩa táo qua cho cô: "Này! bây giờ nhà bếp vẫn còn táo đủ cho con ăn nguyên một tháng."
"Bởi vì ba mẹ đều yêu thương con mà."
Yến Hồi Ôn cười cùng trò chuyện cùng với mẹ, kể về cực quang Na Uy cùng với màu sắc nhà cửa ở Đan Mạch, nói xong cô phát hiện trong lời nói của mẹ cô dường như có chút do dự, cô vừa lúc nhìn thấy bức thư trong tay bà, thế là hỏi: "Mẹ, đây là gì?"
Lời nói của bà có chút thăm dò: "Hồi Ôn, mẹ thương lượng với con một chuyện, muốn hỏi ý kiến của con."
"Mẹ nói đi." Yến Hồi Ôn bỏ dĩa trái cây xuống.
Bà vuốt bức thư có chút ngập ngừng, cũng biết con gái nhà bà vừa xinh đẹp vừa làm người ta yêu thích, người muốn giới thiệu đối tượng thật sự không ít, những năm trước bà với cha Yến thật sự không nỡ nên đều nhẹ nhàng từ chối, muốn để con gái tự do yêu đương, nhưng bây giờ việc này…
Ngón tay bà miết tấm hình trong bức thư, điều kiện người này thật sự không tệ, lại là bạn thân thiết lâu năm nhờ vả. Lại cộng với việc bà và cha Yến quan sát, con gái luôn không có dấu hiệu muốn yêu đương.
Bằng không... Cứ để con gái mình tìm hiểu người ta một chút xem sao?
Bà vuốt ve mái tóc cô: "Mấy ngày trước dì Lưu đặc biệt sang đây, con còn nhớ dì Lưu không? Lúc con còn nhỏ toàn vẽ tranh ở trên tường nhà dì ấy."
Yến Hồi Ôn lúng túng một chút: "Nhớ ạ"
Bà tiếp tục nói: "Cấp dưới của chồng dì Lưu có một vị chiến sĩ, mọi mặt đều không tệ, hơn nữa cậu ta lại là cháu ngoại ruột của dì Lưu." Quan trọng nhất là có thể hiểu tận gốc rễ của người ấy, bà mới có thể yên tâm gả con gái đi.
Chiến sĩ?
Nhưng Yến Hồi Ôn chỉ chú ý tới hai chữ này, tựa vào vai của mẹ mình, trong đầu một bên lại hiện lên dáng vẻ của anh, một bên suy nghĩ chút nữa vẫn nên vẽ lên trên giấy.
"Đứa trẻ đó, mẹ nhìn qua ảnh của cậu ta, cũng từ chỗ dì Lưu của con tìm hiểu một chút..." Bà nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, thế là dừng lại một chút. Yến Hồi Ôn mở miệng đối diện với bà, 3 giây sau cuối cùng mới phản ứng lại.
Giới thiệu đối tượng à.
Nhưng mà cô không thích…
Có thể không gặp không?
Cô thì thào : "Mẹ, không gặp được không?"
Mẹ Yến sớm đã chuẩn bị tâm lý, cười vỗ mu bàn tay của cô: "Đương nhiên được, mẹ cũng chưa xác nhận với dì Lưu." Bởi vì bà nghiêng người, bức hình trong phong thư trượt ra bên ngoài một nửa.
Đột nhiên.
Ánh mắt Yến Hồi Ôn đều ngẩn ra.
Chờ chút....
Người trong ảnh, cho dù đổi thành bộ thường phục cảnh sát đoan chính, thu lại nhuệ khí, Yến Hồi Ôn liếc mắt vẫn nhận ra anh, khuôn mặt cùng khí chất của anh làm cho người khác đã gặp khó quên.
Tay cô lập tức nắm lấy cánh tay bà, nhỏ giọng: "...... Hay là, gặp mặt đi."
Mẹ Yến sợ rằng con gái chỉ vì không muốn bà khó xử, ngược lại cười an ủi cô: "Hồi Ôn, không sao, mẹ