Chương 21: Là anh sao?
Yến Hồi Ôn cũng không có đặt khách sạn thông thường, cô ở một nhà trọ nhỏ của một vị cựu chiến sĩ đã giải ngũ.
Biển hiệu gỗ bên ngoài nhà trọ chỉ có một chữ "Quy", cái tên này, là cựu chiến sĩ muốn tưởng niệm thời gian ông tham gia chiến tranh Việt Nam, cùng với những đồng đội đã hy sinh ở biên giới Vân Nam.
Đi vào bên trong, phong cách của cả nhà trọ đều là màu đỏ cùng màu xanh quân đội, quốc kỳ màu đỏ năm sao, quốc huy, những tờ báo cũ, radio cùng những bức ảnh cũ....Trong tiệm vẫn còn một giá sách cũ, trên giá sách được đặt vài thứ mà vị cựu chiến binh lúc còn đi lính lưu lại.
Vị cựu chiến binh này họ Trình, Yến Hồi Ôn xưng hô với ông là ông Trình.
Cô trọ ở đây hai tháng, mỗi ngày cô đều nhìn chăm chú vào những thứ trong nhà trọ, trong lòng có sự yên lặng trang nghiêm không nói nên lời.
Sau khi trở nên quen thuộc hơn, ông Trình kể cho Yến Hồi Ôn về những ngày tháng mà ông tham gia quân đội, Yến Hồi Ôn trở về phòng mình, liền yên lặng vẽ những thứ ông đã kể. Sau đó, cô ngồi lâu trên chiếc ghế trong gác xép tầng hai, nhìn ngọn núi tuyết Ngọc Long cách đó không xa dưới bầu trời xanh đang có những đám mây trắng đang lượn lờ.
Vào buổi trưa ngày hôm nay, trên bầu trời có những đám mây to, xanh trắng đan xen, núi tuyết Ngọc Long ở phía xa yên tĩnh ẩn nấp dưới ánh mặt trời lười biếng.
Yến Hồi Ôn nằm ghé lên trên mặt bàn, cúi đầu xuống vẽ tranh chibi.
Từ lúc cô ở trong núi lần đầu tiên gặp được Lục Sơ Dương, từng chút một vẽ đến những chuyện về sau. Cuối cùng, cô vẽ đến lúc hai người ở bên trong phòng học tại đại học thể dục, hai nhân vật nhỏ tròn xoe đứng đối mặt với nhau, anh nói, muốn đưa cho cô một thứ đẹp mắt....
Lúc này, vành mắt của cô liền đỏ lên.
Yến Hồi Ôn dùng sức hít nước mũi, sau đó cụp mắt xuống, liền phát hiện dưới gác xép, có vài đôi nam nữ có dáng vẻ học sinh tay đang kéo vali, dừng lại bước chân ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt đó, có chút tìm tòi nghiên cứu với cảm động.
Yến Hồi Ôn giơ tay lên, đi xuống lầu dưới nhẹ nhàng vẫy tay, lúc mở miệng nói chuyện giọng nói có chút khàn: "Chào các bạn."
"Làm sao lại thương tâm như vậy nha?" Một cô gái đang buộc tóc đuôi ngựa thấp giọng thì thào, sau đó cô ấy duỗi cánh tay hướng lên vẫy, "Chào bạn, chúng tôi là khách du lịch vừa mới đến đây."
Yến Hồi Ôn nhẹ giọng " Ừm".
Sau đó, cô gái đó chỉ vào vài người cũng đang hướng về Yến Hồi Ôn chào hỏi, cố gắng cởi mở muốn cảm hóa cô: "Bọn tôi đều là quen biết trên mạng, cùng nhất trí hẹn đến đây, buổi tối có một họp mặt ca hát nhỏ, bạn có đến không?"
Yến Hồi Ôn nhẹ lắc đầu.
Cô ấy mở một nụ cười thân thiện nhất, mời cô: "Vô cùng thú vị nha, cho dù xảy ra chuyện gì, biết đâu bạn đi nghe nhạc xong, tâm tình sẽ tốt lên một chút."
Im lặng trong chốc lát, Yến Hồi Ôn bị cô ấy thuyết phục, gật đầu đồng ý.
Ban đêm, Yến Hồi Ôn cùng với ông Trình ăn xong cơm tối, liền đi tới khu vườn của nhà trọ, cô ôm lấy cánh tay yên tĩnh ngồi trên một chiếc ghế mây. Trong quá trình trò chuyện, cô nghe nói, vài người kế tiếp sẽ đi du lịch dọc theo đường biên giới .
Cô gái lúc sáng xoay đầu nhìn cô, cố gắng hết sức mời cô cùng đi, vài học sinh cũng gật đầu phụ họa theo.
Yến Hồi Ôn chấp nhận trong ánh mắt mong đợi của họ.
Vài ngày sau, cô chào tạm biệt ông Trình, đeo lên máy chụp hình cùng bọn họ xuất phát.
Dựa theo lộ tuyến mà mấy người bọn họ đã vạch sẵn, bọn họ trước tiên từ cửa khẩu Đả Lạc của Tây Song Bản Nạp tiến vào Miến Điện. Gần đến cửa khẩu Đả Lạc, hai bên đường là cánh đồng chuối lớn, phía sau là núi xanh liên miên nhấp nhô.
Yến Hồi Ôn quên đi ngân hàng đổi tiền, thế là cô ở ngay một sạp bán đồ của người dân nơi đó đổi một chút tiền giấy.
Sau đó, bọn họ đi qua mốc biên giới 218, tiến vào Miến Điện, thành phố không lớn, Yến Hồi Ôn đơn giản chụp vài tấm hình dự định dành lại lúc vẽ "Trên Đường 7" nhớ lại mà dùng.
Sau đó lại gián tiếp đi tới Thái Lan, bọn họ nghỉ chân tại huyện Chiang Saen.
Nhà trọ mà bọn họ dừng chân cũng không lớn, trên dưới hai tầng được xây trong một sân nhỏ, vào ban đêm, Yến Hồi Ôn ở trong phòng của nhà trọ yên tĩnh ghi sổ tay.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng súng vang lên,
Pằng..... Pằng....
Tiếng bước chân ở dưới lầu bắt đầu vội vàng, cửa sân vang lên tiếng động lớn, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn trên cầu thang, đang giẫm lên hành lang, giống như có hơn mười người.
Yến Hồi Ôn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có thể từ ghế đứng dậy, nhanh chóng khóa cửa cùng cửa sổ lại. Cô nghe nói ở một số quốc gia, súng loạn là rất bình thường, lúc này nhất định phải ở trong phòng đừng nhúc nhích, trông coi tốt bản thân.
Vì vậy, cô phân biệt âm thanh và sợ hãi chờ đợi.
Bên ngoài của có người đang gào thét?
Yến Hồi Ôn nghe không hiểu tiếng thái, nhưng có thể biết được là có người bị thương rồi.
Không đúng!
Trong các giọng nói còn xen lẫn tiếng trung.
"Mẹ nó!"
"Dám tới đây đen ăn đen à!"
* Đen ăn đen (黑吃黑 ): chỉ hành động không đúng luật sử dụng các biện pháp cưỡng chế như đe dọa và ép buộc để đàn áp người kia.
. . . . .
Yến Hồi Ôn nhanh chóng phản ứng lại, không lẽ là có hai nhóm người đang sống mái với nhau?
Ầm....
Lần này không phải tiếng súng mà là cửa phòng của Yến Hồi Ôn bị người một cước đá văng.
Yến Hồi Ôn sợ tới mức chỉ biết trừng mắt, ngây người ngay tại chỗ.
Trước mặt cô là một người đàn ông có diện mạo là người Châu Á, anh ta đứng đối diện cô vịn vào cửa thở dốc, làm người khác cảm thấy khủng bố nhất là toàn thân người đàn ông này toàn là máu.
Yến Hồi Ôn phản xạ có điều kiện mà bịt chặt miệng lại.
Ngay sau đó, cô liền bị người đàn ông này thô bạo ghìm chặt lấy cổ, một đường đi tới nhà vệ sinh. Hắn ta dùng chân đá cửa, sau đó liến thoắng nói mấy câu tiếng thái.
Yến Hồi Ôn ra sức lắc đầu, cô nghe không hiểu!
"Người Trung Quốc?" Hắn ta thở dốc, sứt sẹo mở miệng hỏi.
Hắn ta tuy rằng toàn thân đều bị thương, nhưng cánh tay ghìm cổ cô vô cùng chặt.
Yến Hồi Ôn đưa lưng về phía hắn ta, cô sắp hít thở không thông rồi, hai tay dùng lực vịn lên tay hắn ta, gật đầu. Nhưng cô đột nhiên hoảng sợ nghe thấy, người đàn ông hình như thay đạn cho súng, sau đó miệng súng liền chống lên huyệt thái dương của