Chương 26: Sinh nhật ( 2)
Lúc mở mắt ra, Yến Hồi Ôn nhìn một vòng xung quanh phát hiện Lục Sơ Dương "soạt" một cái mở điện lên, đi đến bên bếp nhóm lửa nấu cơm cho cô. Cô chạy qua, chỉ thiếu chiếc đuôi để vẫy lên thôi. Ở phía sau lưng anh, giơ tay lặng lẽ nắm lấy góc áo họa tiết rằn ri của anh.
Hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá!
"Anh làm sao có thể tốt như vậy." Yến Hồi Ôn tự mình lẩm bẩm.
Lục Sơ Dương đang làm mì trường thọ cho cô thuận tay đập một trái trứng bỏ vào nồi: "Chút ơn huệ nhỏ này đã bị mua chuộc rồi? Đồng chí Hồi Ôn, tính giác ngộ của em cần phải được nâng cao."
Lục Sơ Dương cảm thấy đôi bàn tay nhỏ của cô đang gãi nhẹ phía sau lưng anh, giống như một chú mèo nhẹ nhàng gãi. Anh cười cười, làm sao người cũng giống như chú mèo dễ dỗ dành đến thế.
"Thật sự vô cùng tốt."
Yến Hồi Ôn vừa nói xong, Lục Sơ Dương bỗng nhiên liền vứt đũa xuống xoay người lại, nhẹ nhàng nắm lấy cằm nhỏ của cô, sau đó cười vô cùng đắc ý: "Đặc biệt tốt?"
Cô: "Đặc biệt tốt..."
Lục Sơ Dương ngừng lại một chút, sau đó chỉ vào chiếc ghế để cô trở lại ngồi xuống, cô vui vẻ lùi trở về.
Anh đem mì từ trong nồi lấy ra, cảm thấy có lẽ nên đối với cô lại tốt thêm chút nữa, cô gái nhỏ này thật sự dễ thỏa mãn mà.
Lục Sơ Dương bưng bát mì đi về phía cô.
"Hồi Ôn, sinh nhật vui vẻ." Lục Sơ Dương chăm chú nhìn đôi mắt cô, chậm rãi nói rõ từng chữ.
Một câu này, Yến Hồi Ôn nghe tiếng tim đập vô cùng nhanh.
Nhìn anh chỉ yên tĩnh ngồi đó, làm sao mà đẹp trai như vậy!
Dừng dừng dừng, nhanh chóng ăn mì.
Yến Hồi Ôn nhỏ giọng "vâng" một câu, nhanh chóng vùi đầu lấy đũa gắp mì đút vào miệng. Lúc đang nhai mì, Lục Sơ Dương đột nhiên hỏi: "Thứ sáu tuần sau em có rảnh không?"
Thứ sáu tuần sau?
Chính là ngày 1 tháng 6, Yến Hồi Ôn ở trong đầu suy nghĩ một chút, ngày hôm đó phải đi đón em trai cô Yến Hồi Thử. Trong miệng cô do ăn mì mà phồng lên, sau khi cân nhắc, lặng lẽ vẫy tay tạm biệt kế hoạch ngày hôm đó: "Rảnh ạ."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Sơ Dương ngồi ở ngay phía đối diện lộ ra nụ cười mỉm, sau đó nghiêm túc trưng cầu ý kiến của cô: "Vậy buổi trưa hôm thứ sáu theo anh về nhà anh ăn bữa cơm?"
Không biết mẹ anh từ đâu nghe thấy được tin tức, vui vẻ đến cả một đêm không ngủ, có thể không chút khoa trương mà nói, bà suýt nữa là tìm đến cửa Yến gia thăm hỏi.
Yến Hồi Ôn sau khi nghe rõ ràng anh nói xong, "ừng ực" nuốt xuống ngụm mì.
Lục Sơ Dương rót cho cô một ly nước: "Đừng có áp lực."
Cô ngây người nhận lấy ly nước, khó khăn nuốt xuống hai ngụm, làm sao mà không có áp lực. Cô nhanh chóng buông đũa xuống, chạy nhanh đến bên chân anh ngồi xổm xuống: "Vậy thì, chú và dì.....đều có tính cách như thế nào ạ?"
Lục Sơ Dương nhìn chằm chằm đôi mắt nghiêm túc của cô một hồi, cầm lấy tay cô đặt lên trên đùi, vân vê mà an ủi: "Cha anh tương đối nghiêm chỉnh một chút, về phần mẹ anh...."
Anh ngừng lại.
Yến Hồi Ôn: "Hả, dì thì như thế nào...."
Lục Sơ Dương đem cô kéo lên, phát hiện cô ngửa đầu cả người như không có xương cốt dựa lên người anh, thế là anh một tay vòng qua eo cô: "Tính cách của mẹ anh nếu cùng em so sánh, là hai thái cực khác nhau, nhưng mà em đừng có lo lắng."
Vậy, xong rồi!
Làm sao chung sống?
Phía sau Lục Sơ Dương nói gì, Yến Hồi Ôn đều không có biện pháp nghe vào, quả thật là buồn bã đến sắp ngất đi rồi.
Lục Sơ Dương gõ gõ bát mì tỏ ý bảo cô ăn, cô lắc đầu.
Anh lại gắp mì cho cô, cô lắc đầu.
Lục Sơ Dương cũng không tiếp tục miễn cưỡng, anh bưng bát mì hai ba ngụm đem bát mì ăn hết, dọn dẹp xong nhà bếp, lại gói lại bánh kem, cuối cùng cầm lấy chú mèo doraemon dẫn cô ra ngoài.
Yến Hồi Ôn vô cùng phiền muộn, vừa đi theo anh vừa hỏi: "Em cần chuẩn bị cái gì không?"
Lục Sơ Dương đang đi, không quay đầu lại: "không cần."
"Vậy em cần học thứ gì không?"
"Không cần."
"Em cần..."
"Hồi Ôn." Lục Sơ Dương nghe giọng nói căng thẳng của cô, nhịn không được dừng lại bước chân, xoay đầu lại.
Yến Hồi Ôn sửng sốt, giây tiếp theo bị anh dùng ngón tay nâng mặt lên: "Cái gì cũng không cần làm, tin tưởng anh, đi theo anh ăn bữa cơm, chính là như vậy."
Khoảng cách vô cùng gần.
Đôi mắt đen của anh vô cùng có lực hấp dẫn, khi nhìn cô như vậy, liền làm cho cô bất giác ngoan ngoan gật đầu.
Lục Sơ Dương lái xe chở cô về nhà, chiếc xe vững vàng dừng ở bên con đường cách bên ngoài cửa khu nhà quân đội của nhà cô hơn 10 mét. Bên ngoài xe, màn đêm lóe lên màu sắc của ánh đèn neon, bên trong xe vô cùng tối và yên tĩnh.
Lúc trên đường, Yến Hồi Ôn đều khẩn trương hỏi này hỏi nọ, từ sở thích của mẹ anh hỏi đến tính tình của cha anh. Lúc này, cô liền dứt khoát ngây người không nói chuyện.
"Hồi Ôn." Lục Sơ Dương nắm lấy tay lái, sau khi nghĩ cặn kẽ liền hỏi cô: "Chúng ta có thể từ chối."
"Đừng đừng!"
Làm sao có thể từ chối nha.
Yến Hồi Ôn nghe thấy anh nói xong liền buột miệng: "Kỳ thật em không có khẩn trương, em đang nghĩ làm sao để hôn anh."
Vừa dứt lời, bên trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
Yến Hồi Ôn hối hận suýt chút nữa là một bàn tay tát chết chính mình, vừa nghiêng đầu muốn mở miệng tìm cho bản thân một bậc thang đi xuống, liền bị Lục Sơ Dương duỗi cánh tay dùng lực kéo sát vào đè lên người anh.
Anh cúi đầu, hôn xuống.
. . . .
Không bao lâu, Lục Sơ Dương chỉnh thẳng lại mái tóc của cô, anh lại nhìn đôi môi mềm mại ẩm ướt của cô, giọng nói trở nên trầm thấp: "Đừng khẩn trương, chỉ là người một nhà cùng ăn bữa cơm."
Cô "dạ".
"Trở về đi."
Yến Hồi Ôn nhảy xuống xe, cùng anh vẫy tay tạm biệt, cũng đã đi rồi nhưng lại như cũ đi một bước lại quay đầu lại nhìn, lưu luyến mà di chuyển về hướng nhà mình.
Làm sao có thể không khẩn trương đây?
Quả thật khẩn trương đến nổ tung luôn rồi!
Một tuần này, Yến Hồi Ôn đều không có ngủ ngon, dường như