Chương 34: Họp lớp ( thượng)
Thứ bảy, Yến Hồi Ôn ở trước khi đồng hồ báo thức reo lên, liền từ giường ngồi dậy. Cô tắt hết mười cái chuông báo mà hôm qua đã đặt, kéo màn cửa sổ ra, để ánh mặt trời tinh mơ chiếu vào bên trong căn phòng màu xanh lam.
Sau đó, cô nhanh chóng đi rửa mặt đánh răng, thay chiếc váy mà bản thân đã chọn vào mấy ngày trước.
Chờ đến khi làm xong, Yến Hồi Ôn ngồi bên bàn nâng má, không lòng dạ nào mà làm việc khác, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu vẽ tranh lên cuốn sổ tay. Một người tí hon tròn tròn mặc quần áo rằn ri, cùng với một người tí hon tròn vo khác mặc một chiếc váy, đang ôm nhau. Dưới ánh đèn đường, côn trùng đang đuổi bắt nhau, hai người tí hon đang dựa sát...
Dựa sát...
Yến Hồi Ôn cầm lấy cuốn sổ úp lên mặt.
Cứ như vậy chậm chạp vẽ xong, nếu như không phải bản dương cầm phía đối diện mười giờ hằng ngày vang lên, cô còn cho rằng bây giờ cũng là buổi trưa rồi chứ.
Một buổi sáng tựa hồ đặc biệt dài đằng đẵng.
Yến Hồi Ôn dứt khoát thu dọn những thứ trên bàn, ra bên ngoài chờ Lục Sơ Dương trước.
Đi ra đại viện, cổng là một con đường lớn vô cùng vắng vẻ, hai bên đường những tán lá của hàng cây bạch quả đang rung xào xạc. Đi ra con đường này, mới là con đường chính đông nghịt.
Yến Hồi Ôn liền ở trên con đường nhỏ gần sát với con đường chính, ngồi vào một chiếc ghế dài dưới cây bạch quả. Trên đường không một bóng người, cô không có việc gì làm mà cúi đầu đếm những chú kiến.
Vốn cho rằng Lục Sơ Dương sẽ lái chiếc xe việt dã tiến vào, Yến Hồi Ôn đang nghe thấy động tĩnh. Kết quả, chờ một lúc, một đôi giày màu đen đang tiến tới gần.
Còn chưa chờ đến lúc dừng lại trước mặt cô.
Yến Hồi Ôn phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên, đột nhiên, nụ cười trên cả khuôn mặt cười ngọt đến mức làm cho người khác tâm hoa nộ phóng*. Cô chống lại ánh mắt cười mỉm của Lục Sơ Dương, sau đó không thể chờ đợi mà bật lên, nhảy đến trong lồng ngực anh.
*Tâm hoa nộ phóng (心花怒放): Làm cho người khác cực kì cao hứng, vui vẻ
Lục Sơ Dương duỗi tay ôm lấy cô.
"Gấp như vậy?" Anh đem đồ trong tay để lên ghế dài, giọng nói vui vẻ đang dán sát vào đỉnh đầu mềm mại của cô.
Yến Hồi Ôn cười, lặng lẽ nắm chặt lấy góc áo của anh: "Em nhớ anh rồi." Sau đó, Lục Sơ Dương hình như hôn cô, bởi vì Yến Hồi Ôn cảm thấy hô hấp nóng bỏng của anh từ trên đỉnh đầu cô dần dần nóng đến bên vành tai.
Cô rụt lại cổ, Lục Sơ Dương dừng lại.
Chờ vài giây sau, Yến Hồi Ôn mới vô cùng ngại ngùng nắm chặt lấy áo của anh, dùng lực nhón chân, lặng lẽ nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng hôn anh một cái.
Lục Sơ Dương cười thành tiếng, ấn chặt lấy cô mà hôn.
. . . . .
Lúc đến cửa nhà, Yến Hồi Ôn mặt vẫn còn nóng lên lôi kéo Lục Sơ Dương mè nheo một lát, mới lấy ra chìa khóa đi mở cửa. Cô cúi đầu xuống, dẫn anh tiến vào trong cửa, tìm cho anh một đôi dép lê mới.
Cuối cùng, nhìn thấy anh thay dép xong, cong lưng đem đôi giày của anh bày lại ngăn nắp.
Ở trong phòng khách, ba Yến đang ngồi ở trên sô pha đọc một tờ báo quân sự, ông từ tờ báo ngẩng mặt lên, lập tức bỏ tờ báo xuống, cười chào hỏi: "Tiểu Lục à, nhanh lại đây ngồi."
Lục Sơ Dương đáp ứng, đi qua ngồi xuống bên cạnh ba Yến.
Biết được trong thành phố sắp tới sẽ mở một hội nghị quan trọng, ba Yến liền một mặt ân cần quan tâm đến công việc của anh. Lục Sơ Dương nghiêm túc trả lời, thỉnh thoảng gật đầu cười.
Anh hôm nay mặc một thân quần áo thoải mái, tuy rằng không có sự phụ trợ của quân phục, nhưng lúc giơ tay nhấc chân vẫn như cũ tràn đầy mùi vị nam tính.
Yến Hồi Ôn cứ mãi lén nhìn anh, cô pha trà cho hai người đang ngồi trên sô pha, lại cầm lấy ấm trà quân dụng mà bản thân vẽ hình ảnh truyện tranh lên, đứng ở sau lưng hai người họ, một bên giả vờ uống nước, một bên vểnh lỗ tai lên nghe.
Thẳng cho đến lúc nghe thấy hai người nói đến chuyện quân sự, vừa vặn mẹ Yến bưng trái cây từ trong nhà bếp đi ra, Yến Hồi Ôn dứt khoát chạy vào trong nhà bếp, hỗ trợ chuẩn bị cơm trưa. Trong thời gian đó, Lục Sơ Dương tiến vào muốn phụ giúp, liền bị mẹ Yến phất tay kêu ra ngoài.
Sau đó trong khi ăn cơm, ba Yến mẹ Yến nhìn thấy dáng vẻ tương đối săn sóc của Lục Sơ Dương đối với con gái mình , liền ngay cả những thói quen nhỏ kiêng ăn của cô đều tự nhiên lại rõ ràng rành mạch, ở trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thêm vào đó, Lục Sơ Dương vô cùng nghiêm túc biểu đạt tâm ý của mình đối với Yến Hồi Ôn, vốn ba Yến đối với quân nhân vô cùng có hảo cảm, lúc này tự mình gặp mặt, lại càng cảm thấy yên lòng.
Ăn xong bữa cơm lại nói chuyện thêm một lúc, lúc Yến Hồi Ôn dẫn Lục Sơ Dương ra ngoài tham gia buổi họp lớp, mẹ Yến vẫn không quên tiễn hai người ra cửa, cười híp mắt dặn dò anh, nếu rảnh thường ghé lại nhà ăn cơm.
Lục Sơ Dương nghiêm túc đáp ứng.
Chờ ra khỏi cửa, Yến Hồi Ôn người có chút lâng lâng cùng với anh đi đến đường chính bên ngoài con đường nhỏ để lái xe. Hôm nay thuận lợi như vậy, cô âm thầm vui vẻ đến sắp ngất rồi.
Thẳng đến lúc Lục Sơ Dương dẫn cô đến nơi họp mặt mà lớp trưởng đã đặt, cô mới chú ý, thời gian nắm bắt vừa vặn.
Lớp trưởng đã bao một gian phòng ở một câu lạc bộ ở trên đoạn đường vắng vẻ trong nội thành, câu lạc bộ gọi là Utopia, bên trong mọi nơi đều có đủ loại màu sắc niên đại. Nghe nói, ông chủ nơi này tạo ra câu lạc bộ thuần túy bởi vì yêu thích.
Cho nên, đây là nơi tụ tập hội họp vô cùng tốt, tuy rằng câu lạc bộ ở một nơi vắng vẻ, nhưng cũng thường xuyên đông nghẹt người.
Lục Sơ Dương đem xe lái qua tìm vị trí đỗ xe, ở trước câu lạc bộ, bãi đỗ xe không tính là lớn gần như đã đầy chỗ. Bên trong những chiếc xe này, Yến Hồi Ôn vừa liếc mắt liền nhìn thấy, ở vị trí vô cùng dễ chú ý, chiếc coupe màu đỏ của Cảnh Nam đang đỗ ở đó.
Cô liếc nhìn một vòng, chỉ có bên cạnh chiếc coupe là có vị trí trống, vô cùng hẹp.
Yến Hồi Ôn không chắc chắn chiếc xe việt dã này của Lục Sơ Dương có thể đỗ vào không, đang chuẩn bị xuống xe giúp anh nhìn một lát, tay liền bị anh nắm lấy. Lục Sơ Dương ý bảo không cần, sau đó xoay hai vòng bánh lái, xe đi lùi vào.
Vô cùng ngay ngắn, quả thật giống như dùng tay bỏ xe vào trong, lại xếp lại ngay ngắn.
"Đậu xe rất tốt." Yến Hồi Ôn bản thân ngược lại giống như học sinh nhỏ thi được 100 điểm. Sau khi cô xuống xe, từ phía sau xe lấy ra phần