Chương 37: Hoa dâm bụt
Sau khi nhìn thấy Lục Sơ Dương, người đàn ông cường tráng rùng mình một cái. Tiếp sau đó, anh ta ngay cả cửa xe cũng không kịp mở, một tay chống xuống từ trong xe nhảy ra ngoài, lúc rơi xuống lảo đảo một cái.
Sau đó, liền ngoảnh về hướng bên này của Lục Sơ Dương chạy qua.
Lục Sơ Dương không nhìn anh ta, chỉ giơ tay trượt của kính xe xuống. Người đàn ông cuối cùng hãm bước chân lại một cái, dừng ở bên cạnh xe việt dã, kéo căng hầu kết: "Lục đội, thì ra là anh nha."
"Lữ Thiên." Lục Sơ Dương quét mắt nhìn anh ta.
"À đúng đúng không sai, là tôi." Người đàn ông kêu là Lữ Thiên tự giác lùi về sau một bước, anh ta tuyệt đối tin tưởng, Lục Sơ Dương chỉ cần động ngón tay liền làm cho khảo hạch của anh ta không thông qua, trong túi hồ sơ để lại phê bình kém.
Không đúng, không cần động tay, chỉ cần động miệng vậy cũng đủ rồi.
Gió đêm nay thổi qua vô cùng mát mẻ, nhưng Lữ Thiên vẫn đang lau mồ hôi. Hơn nữa, anh ta đã lãnh giáo qua, Lục Sơ Dương chính là tay nhấc đao chém xuống không một chút lưu tình.
Huống chi ngay cả lãnh đạo ở trong trường lúc cùng anh nói chuyện cũng vô cùng khách khí.
"Lục đội, anh như thế nào lại ở đây, thật trùng hợp ha ha ha." Lữ Thiên cười cợt hai tiếng, cũng không biết bản thân đang nói gì, "Cái đó, anh chuẩn bị đi rồi sao?"
"Ừ, nhưng mà tôi như thế nào ra không được?" Lục Sơ Dương giả vờ nghi hoặc, ánh mắt lại liếc anh ta một cái.
. . . . .
Ngồi ở bên cạnh, Yến Hồi Ôn vừa nghe xong, cúi đầu im lặng chọc vào bên váy, quả thật muốn che mặt.
"Đương nhiên, là tôi đã chặn anh rồi....." Lữ Thiên vừa nghe xong càng muốn che mặt, vẻ mặt như đưa đám nhận lỗi, "Tôi thật sự không biết là anh, yên tâm, tôi bây giờ liền dời xe đi."
Nhưng mà...
Lục Sơ Dương gõ lên tay lái, hỏi anh ta: "Cho nên không biết là tôi, cậu liền chắn lại?"
"Không không không! Ai cũng không thể chắn, tôi biết sai rồi." Lữ Thiên thành khẩn điên cuồng nhận sai, "Lập tức, lập tức liền xê dịch đi." Anh ta xoay người lại, nhanh chóng chạy trở về.
Lữ Thiên chưa từng cảm thấy được bản thân khởi động xe có hiệu suất như vậy, chờ đem chiếc Coupe đỗ ở nơi không có gì đáng ngại. Anh ta mới xuống xe muốn chạy trở lại giải thích một chút với đối phương, không ngờ rằng chỉ nghe thấy một tiếng động cơ thống khoái.
Lục Sơ Dương không nói hai lời lái xe nghênh ngang rời đi, lưu lại cho anh ta một bóng lưng nhạt dần.
"Lục đội..."
Thôi xong rồi, Lữ Thiên lo lắng ngồi xổm dưới đèn neon mà than thở.
"Ông xã, anh làm sao vậy?"
Lữ Thiên ngẩng đầu lên, Cảnh Nam đang từ chiếc Coupe màu đen bước xuống, bịch một cái đóng cửa xe lại, tức giận đi qua: "Đã nói là chắn xe bọn họ mà?"
"Người vừa mới đi là đội trưởng vũ cảnh từng huấn luyện qua anh, chính là người sẽ kiểm tra sát hạch cho anh."
"Anh nói anh ta chính là vị đội trưởng kia?" Lúc này, Cảnh Nam có chút không tin, càng thêm vào bực bội khi Yến Hồi Ôn có thể tìm thấy người bạn trai như vậy. Cằm nhọn của cô ta hất lên: "Xem ra vẫn là phải dựa vào anh họ của em, anh ấy chí ít..."
"Em có thôi đi không?"
Lữ Thiên đột nhiên tức giận, nảy lên khỏi mặt đất: "Người anh họ đó của em, anh đã nghe em kể rồi, nhìn xem, những lời anh ta nói đội trưởng Lục là lời của con người sao? Sính ngoại."
Anh ta dừng lại vài giây, vỗ ngực: "Chúng ta không thể cùng với Lục đội so sánh, em bình thường nháo loạn thế nào anh cũng bao dung, nhưng chí ít phải yêu nước, đừng để tổ quốc mất mặt."
"Anh.... anh hung dữ với em cái gì chứ?" Cảnh Nam sau khi ngây người, lập tức dùng cằm hất lên nhìn anh ta: "Anh có tư cách gì nói em, ba mẹ anh còn muốn đưa anh đi di cư."
. . . . .
Lữ Thiên vuốt mặt một cái, im lặng ngồi vào trong xe. Cảnh Nam dựa vào bên ngoài cửa xe, miệng vẫn không dừng lại: "Anh căn bản không quan tâm em."
"Nam Nam." Lúc này, đến phiên Lữ Thiên ngây người, anh ta nắm chặt tay lái, thấp giọng hỏi: "Vậy em có từng quan tâm qua anh, ví dụ như lần khảo hạch này, anh có thể thông qua không?"
Nói xong, anh ta nhấn ga, đem xe lái đi.
"Ông xã anh đợi..."
. . . . .
Lúc thật sự đến ngày khảo hạch, Lữ Thiên sáng sớm liền đứng chờ ở dưới lầu làm việc, anh ta muốn lần nữa gặp Lục Sơ Dương nói xin lỗi.
Ước chừng chờ đến hơn một tiếng sau, ở phía đằng xa, bóng dáng màu xanh ô-liu đó đang cùng lãnh đạo trường đi tới, hướng về phía Lữ Thiên bên này đi qua. Anh ta thẳng lưng lên, hít một hơi dài: "Lục đội, lần trước tôi..."
"Có việc kết thúc lại nói." Cửa lớn của lầu làm việc trượt mở ra, Lục Sơ Dương trực tiếp tiến vào bên trong.
Lữ Thiên há miệng, đang tiu nghỉu hướng trở về, không ngờ vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy người huấn luyện anh ta Lâm Tại Ngôn nhanh chân chạy qua.
"Cậu là có việc gì?" Lâm Tại Ngôn vừa lên liền hỏi, không thể không nói, anh ta vốn vô cùng xem trọng tố chất tổng hợp của vị học sinh này, theo lý lọt vào top ba, lại nhận được lời nhận xét tốt là tuyệt đối không có vấn đề.
"Tôi không phải cố ý , thật sự không phải..."
Lữ Thiên cảm thấy, anh ta có thể liền muốn đem theo phê bình kém mà tốt nghiệp rồi.
Thậm chí lúc khảo hạch, Lữ Thiên cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phía trước của Lục Sơ Dương. Sau đó, ngay cả ngón tay Lục Sơ Dương đặt trên bảng sát hạch, anh ta cũng không dám tiếp tục nhìn.
Chờ cuối cùng kết thúc ra khỏi tòa nhà, Lữ Thiên ở dưới lầu dừng chân rất lâu, vẫn là hạ quyết tâm mở cửa tòa nhà tiến vào trong. Cửa vừa mở, anh ta liền bị gọi tên.
"Này.....Lữ Thiên."
Lữ Thiên ngẩng đầu, nhìn kỹ vài giây người bạn học đang thở hồng hộc, gấp gáp chạy qua, mới nhớ lại tên cậu ta. Sau đó vị bạn học vô cùng gian nan mở miệng: "Xe của cậu....Có thể cho tôi mượn dùng một chút không? Mẹ tôi đột nhiên nhập viện, mà cổng trường chúng ta không dễ bắt xe...."
Lữ Thiên