Chương 48: Lợi thế
Ngày trung đội ba tiến hành hành động thu lưới, vừa khéo là ngày Lâm Tại Ngôn làm phẫu thuật, không biết cậu ta dùng biện pháp gì, khiến cho cha mẹ kí xuống giấy đồng ý phẫu thuật.
Chi đội trưởng tay to vừa vẫy, Lục Sơ Dương liền dẫn theo đội viên của anh chạy đến bệnh viện.
Yến Hồi Ôn cùng với họa sĩ Italy đó hẹn sẵn thời gian, vốn là ngày 1 tháng 9. Bởi vì tận mắt nhìn thấy Lâm Tại Ngôn làm phẫu thuật, bây giờ đã qua hai ngày.
Sáng sớm, cô ăn qua loa hai miếng bánh mì, vừa rút nguồn điện máy tính ra, vừa xác định với trợ lý của Mr.Dean ở bên Italy, chuyến bay sẽ là 4 giờ chiều.
Thời điểm 8 giờ sáng, cô xách lên hành lý vội vàng ra cửa trước tiên đến bệnh viện.
"Hồi Ôn." Ở trong phòng khách, ba Yến ngẩng đầu gọi cô lại,"Vị đồng chí đó như thế nào rồi?"
"Dạ, còn tốt, hôm nay làm phẫu thuật ạ." Yến Hồi Ôn cũng không biết cụ thể nói làm sao, nói cho cùng ai cũng không biết sau khi phẫu thuật, Lâm Tại Ngôn còn có thể một lần nữa đứng dậy không.
Loại chuyện có tính xác suất này là đáng giận nhất.
TV ở trước mặt đang chiếu lại tin thời sự của chính phủ, giọng nói của chuyên nghiệp của nữ dẫn chương trình kèm theo hình ảnh. Chính khách nước khác đến thăm Trung Quốc đã kết thúc, ông ấy đối với quan hệ ngoại giao hai nước tỏ ra vô cùng thành ý và mong muốn mãnh liệt.
Chính khách nói, Trung Quốc là một quốc gia hòa bình và lớn mạnh.
Tiếp theo đó, trong tin tức là một bầu không khí vui vẻ.
Yến Hồi Ôn dụi mắt: "Ba, con đi trước."
Lần này, phẫu thuật của Lâm Tại Ngôn được sắp xếp ở tầng 12, là phòng giải phẫu chuyên môn. Cả một tầng lầu toàn bộ đóng kín lại, chỉ có vài nhân viên có liên quan có thể tiến vào, có thể thấy được phía trên cũng tạo áp lực đến bệnh viện.
Ra khỏi thang máy, vừa tiến vào tầng 12, Yến Hồi Ôn liền nhìn thấy một chỗ khác của hành lang, đội viên đội đặc chiến đang đứng dựa vào tường ở cửa thang máy chuyên dụng, sắc mặt mỗi người đều căng chặt.
Lục Sơ Dương cùng với bác sĩ từ văn phòng đi ra, nhìn thấy Yến Hồi Ôn, liền vẫy tay để cô đi qua.
Lập tức, Yến Hồi Ôn hướng về phía của anh cất bước chạy qua, sau đó hành lý nhỏ ở trong tay được anh nhận lấy, Lục Sơ Dương nâng tay sờ tóc cô.
Lúc này ting một tiếng, cửa thang máy chuyên dụng chậm rãi mở ra.
Lâm Tại Ngôn được y tá đẩy ra, cha mẹ anh ta một tấc không rời đi theo ở phía sau, từ đôi mắt họ có thể nhìn ra, ba Lâm mẹ Lâm có lẽ là khóc cả một đêm. Yến Hồi Ôn nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ra Tần Các.
Đang nghi hoặc, bác sĩ bên này gật đầu, y tá bắt đầu đẩy Lâm Tại Ngôn vào phòng phẫu thuật. Đội viên đội đặc chiến ồn ào vây qua, mở miệng muốn nói lại thôi.
Triệu Nhiên trực tiếp khóc, Lâm Tại Ngôn liếc nhìn cậu ta một cái, vô lực xua tay: "Haizz, được rồi, dưỡng tốt vết thương của cậu đi!"
"Tôi, tôi sớm đã khỏe rồi."
Lúc này, Lâm Tại Ngôn dứt khoát ưu sầu cũng không tiếp lời, ánh mắt rơi lên trên mặt của Lục Sơ Dương, lại chuyển đến Yến Hồi Ôn: "Xin lỗi." Làm rối loạn tân hôn của hai người.
Yến Hồi Ôn nỗ lực để bản thân nhuận khí, không thể chấp nhặt với bệnh nhân.
Để anh ta nói, để anh ta nói.....
Lục Sơ Dương suýt nữa đánh anh ta: "Làm tốt phẫu thuật của cậu."
Lâm Tại Ngôn cười, băng ca liền được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, nhưng người đang nằm trên băng ca đột nhiên xoay đầu lại. Đôi mắt hoa đào huênh hoang của anh ta, lúc này đang xuyên qua bóng tất cả mọi người, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Thang máy yên tĩnh không có chút tiếng động.
Lúc này, xung quanh cũng lạnh ngắt như tờ, cảm nhận được loại tình cảm chưa thực hiện xong của bệnh nhân, ngay cả y tá cũng đem băng ca dừng lại.
"Cần chờ một chút sao?" Bác sĩ khó xử hỏi người nhà ở bên cạnh.
"Không cần." Lâm Tại Ngôn lại nhắm lại đôi mắt.
Sau một lúc lâu, anh ta phát hiện bản thân vẫn ở chỗ cũ, nghi hoặc mà mở mắt ra xoay đầu lại, nhìn thấy đồng đội của anh ta đều đang nhường một con đường ở chính giữa. Tần Các từ trong con đường trực tiếp đi qua, một mạch đi đến ngồi lên ghế màu xám ở khu chờ.
Sau đó, cô ấy làm bộ điềm nhiên như không từ trong túi lấy di động ra nhìn, ai cũng không nhìn.
Đây..... là chuyện gì? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
"Tiểu Các Tử." Cuối cùng, Lâm Tại Ngôn lên tiếng gọi cô ấy.
Từ lúc Tần Các tiến vào, trong đôi mắt hoa đào của anh ta chỉ còn lại hình bóng cô gái này.
Tần Các im lặng không lên tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại.
"Tiểu Các Tử." Lâm Tại Ngôn lại gọi.
Cô ấy phớt lờ.
. . . .
Yến Hồi Ôn liền rõ ràng, nhìn thấy Lâm Tại Ngôn lúc này bởi vì Tần Các mà thu liễm lại thái độ sống chết không sợ lúc trước, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cô hít một hơi sâu, xoay người dựa lên người Lục Sơ Dương.
Còn cho rằng đại thiếu gia thật sự trời không sợ đất không sợ.
Quả nhiên, Lâm Tại Ngôn im lặng một hồi lâu, vẫn là thở dài: "Tiểu Các Tử, em chờ đó cho anh."
. . . .
Đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật soạt một cái sáng lên, Tần Các lúc này mới thu lại di động, nắm chặt tay thành đấm, nhìn vào đèn đỏ không động đậy.
Yến Hồi Ôn ngồi lên chiếc ghế lạnh băng, cúi đầu ngón tay đảo loạn vòng quanh.
Bỗng nhiên, tay bị một lòng bàn tay phủ lấy.
Lục Sơ Dương nắm lấy tay cô để lên trên đùi, ngón tay mềm mại đó bất an động đậy. Anh nhíu mày, có chút suy nghĩ bắt đầu trỗi dậy ở trong lòng, cô gái nhỏ rất sợ hãi, vậy nếu như người bên trong đổi thành anh?
Anh cũng không dám nghĩ.
Lục Sơ Dương đem eo cô ôm lấy, Yến Hồi Ôn chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên, sau đó đầu nhỏ bị anh ấn lên trên vai.
Cô dựa vào dụi dụi.
Cô vừa động, Lục Sơ Dương dùng lòng bàn tay che đi mắt cô, giọng nói ở trên đỉnh đầu cô: "Không phải còn phải ngồi máy bay sao, trước tiên nghỉ ngơi một chút, đừng sợ, đi ra thì anh gọi em."
Cô nhẹ nhàng "ừm", đổi một tư thế, sau đó hơi thở nhẹ nhàng xuất hiện ở cổ anh.
Qua một hồi, Lục Sơ Dương đem tay trên mắt cô lấy xuống, dọc theo bờ vai, cánh tay, trượt xuống eo cô, đem cô lại hướng phía mình ôm lấy.
Bên trong hành lang yên tĩnh, tâm tình Lục Sơ Dương lại có chút không tốt.
Mấy ngày nay, trái tim vô cùng mạnh mẽ của anh đều ở bên bờ biên giới tự phủ nhận bản thân, anh tuyệt đối không thể rời khỏi đội đặc chiến, nhưng ông nội nhắc nhở..... anh đang chậm trễ cô?
Sau vài tiếng đồng hồ.
Ở bên ngoài phòng phẫu thuật, khi đèn đỏ soạt một tiếng vụt tắt, người trong lòng Lục Sơ Dương gần như trong nháy mắt bừng tỉnh.
Cửa vừa mở ra, đội viên đội đặc chiến hỏa tốc chạy qua.
Bác sĩ vừa mới đi ra, liền bị bọn họ vây quanh lại, ông mệt mỏi tháo khẩu trang xuống, lập tức, tất cả ánh mắt đều vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm lên mặt ông, ngoại trừ Tần Các.
Những người này ở trước mặt Tần Các lắc lư qua lại, từ trong bóng người, cô dừng lại ở cánh cửa phòng phẫu thuật, giống như muốn từ bên trong cửa nhìn thấy Lâm Tại Ngôn.
Mẹ Lâm có chút yếu ớt hỏi: "Bác sĩ, con trai tôi.... như thế nào rồi?"
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm ông.
Bác sĩ ngẩng đầu lên, ánh mắt cứng rắn của những người này làm cho ông không đành lòng thao thao bất tuyệt.
"Phẫu thuật thành công." Ông trực tiếp nói.
"Cảm ơn, cảm.....ơn." Mẹ Lâm khóc thành tiếng.
Bác sĩ sau đó dặn dò một chuỗi dài, nhưng căn bản không có người nghe vào. Lúc ông đang thở dài, xung quanh bản thân đang lùi lại một vòng, giây tiếp theo, người đang lùi lại liền giải tán ngay lập tức, hướng về phòng bệnh mà chạy nhanh như bay.
Nhìn thấy tình đồng đội của người ta, bác sĩ lại thở dài, hoạt động cổ, lúc này cuối cùng có thể cùng dễ báo cáo lên phía trên.
Ở trong hành lang còn dư lại hai người không động đậy.
Yến Hồi Ôn kích động vừa khóc vừa cười, Lục Sơ Dương bưng mặt cô lên nhìn kỹ, chê cười cô. Cô liền đem hai móng vuốt giơ lên, nắm lấy cổ tay áo thun ngắn tay của anh, lầu bầu: "Anh như thế nào cũng không có căng thẳng."
Lục Sơ Dương đem cô hướng đến trước người ôm lấy, làm sao không căng thẳng?
Anh không những căng thẳng, tất cả mọi việc cộng lại, mấy ngày nay đều gần như sắp nổ tung rồi.
Cuối cùng, lúc Lục Sơ Dương đưa cô đến sân bay, bởi vì trên đường kẹt xe, làm xong thủ tục đăng ký, đã gần tới giờ máy bay cất cánh rồi.
Yến Hồi Ôn nhanh chóng tiếp nhận lại hành lý nhỏ của cô, đặt ở trên mặt đất, rút ta tay cầm, vừa xoay đầu nhìn đường kiểm tra an ninh, vừa gấp gáp không nhịn được nhón chân hôn một ngụm lên mặt của Lục Sơ Dương.
"Em đi nha." Cô nhẹ giọng nói, cảm thấy mặt mình đều nóng bừng lên.
Nhưng trong nháy mắt, cánh tay lại bị anh kéo lại.
"Hồi Ôn."
"À đúng rồi, em hai tháng liền trở lại rồi, ừm.... nhiều nhất là hơn hai tháng một chút." Yến Hồi Ôn duỗi tay tính toán, chỉ nhiều hơn một chút, nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của anh, "Làm sao vậy?"
"Em muốn ly hôn không?" Lục Sơ Dương ma xui quỷ khiến hỏi ra một câu mà anh hối hận nhất trong đời này.
******
Trở về căn cứ đặc chiến lại là một vòng