Chương 9: Tức giận
Lái xe vừa kẹt xe vừa ngừng hơn 2 tiếng, lúc Yến Hồi Ôn đến được cửa lớn căn cứ đội đặc chiến ở trên đường Bắc Phường, cũng đã 10 giờ sáng.
Gần căn cứ không cho phép đậu xe, Yến Hồi Ôn vừa vặn nhìn thấy một câu lạc bộ xe hơi, đem chiếc "Con Bọ" của mình dừng ở đó để rửa. Sau đó cô ôm lấy thiết bị máy ảnh ở ghế sau ra, vừa chạy vừa liên lạc với Giang Châu, trước tiên đem đồ đưa cho anh ta, sau đó lại nhân cơ hội này theo vào bên trong đội đặc chiến.
Bên trong đội đặc chiến đang vô cùng bận rộn, bởi vì một đại hội quan trọng sẽ được tổ chức trong thành phố trong nửa đầu năm nay, họ mỗi ngày phải diễn tập chống khủng bố. Bầu không khí vô cùng nghiêm túc, Yến Hồi Ôn đi trên vệ đường lớn, ánh mắt ngoan ngoan không dám nhìn loạn đi đâu, mà có ý từ chỗ Giang Châu nghe ngóng về Lục Sơ Dương.
"Đội trưởng đang ở sân huấn luyện phía sau." Giang Châu trả lời.
"Vậy, em có thể tới gần không?" Cô có chút chờ mong lại hỏi.
Giang Châu lắc đầu lấy làm tiếc, "Chỉ có thể xem từ con đường gần nhất với sân tập, đi theo con đường này thẳng đến điểm cuối là tới." Anh ta chắp tay lắc lắc, cảm ơn Yến Hồi Ôn nhiều lần, vội vàng đi luyện tập.
Mười phút sau, trước mắt Yến Hồi Ôn xuất hiện một ngã ba đường.
Hả? Không phải nói đi đến cuối đường sao, cuối con đường nào vậy? Cô đứng tại chỗ nhìn trái nhìn phải, đang do dự, hình như có thể nghe thấy tiếng súng trên sân huấn luyện rồi.
Yến Hồi Ôn nhìn hai bên, phán đoán âm thanh đến từ bên phải, cô ngẩng đầu lên thì thấy nóc của một tòa nhà. Tòa nhà không có cửa sổ và vô cùng cũ nát.
Cô vui vẻ chạy qua, khi đến nơi, vừa nhìn thấy một bóng người nhảy xuống từ nóc tòa nhà cao 7 mét.
Lúc này, Yến Hồi Ôn nháy mắt hai cái.
Chỗ này cao như vậy, cô cố sức ngửa đầu lên, cuối cùng nhìn thấy đôi vai rộng và cặp chân dài của Lục Sơ Dương. Anh đang thắt một sợi dây mềm quanh eo, tay trái cầm chắc sợi dây và tay phải cầm lấy một khẩu súng, rơi nhanh xuống từ đỉnh tòa nhà.
Động tác của Lục Sơ Dương thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ lưu loát, hờ hững sắc bén.
Nhưng như vậy có an toàn không? Yến Hồi Ôn liên tục hít sâu hai hơi mà vẫn còn lo lắng. Hai tay cô bám lên hàng rào lưới sắt, sau đó cũng quên mất mình muốn làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Sơ Dương, ngoan ngoãn chờ đợi.
Lục Sơ Dương nhanh chóng hạ xuống từ tầng năm đến tầng bốn. Chân của anh trước tiên đạp một cái trên không trung sau đó nhảy vào cửa sổ, lăn trên mặt đất sau đó ẩn nấp. Giây tiếp theo, anh nhanh tay lẹ mắt bất ngờ quỳ xuống giơ súng bắn, là bắn tỉa.
Đối thủ vẫn đang trốn đằng sau cây cột bê tông nghiêng.
Vì vậy, đội trưởng của đội ba trơ mắt nhìn đầu mình bốc lên khói trắng, anh ta tức giận đến nỗi mắng một câu, từ từ đặt khẩu súng xuống : "Ai? Tôi nhìn xem người nào?"
"Là tôi." Lục Sơ Dương bước tới để kiểm tra xem anh ta đã "chết" hay chưa. Đồng thời, Lâm Tại Ngôn cởi các sợi dây trên người "con tin" ra, cuộc diễn tập đã kết thúc.
Đội trưởng của đội ba cởi ra chiếc khăn rằn ri và quấn lại lần nữa, mỉm cười hỏi Lục Sơ Dương; "Đổi vai, thêm lần nữa?"
. . . . .
Bốn mươi phút sau, Yến Hồi Ôn đang ở bên ngoài, cô đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại reo trong túi, cô lấy nó ra thấy là Tiết Kì.
"Tớ đang ở trong đội đặc chiến."
"Hồi Ôn, tớ có chuyện quan trọng."
. . . . .
Hai người nói cùng một lúc.
Yến Hồi Ôn đang ngồi trên lề đường. Cô đổi tay để chống cằm, nghiêng đầu nhìn vào tòa nhà cao. Bên trong lại có một tiếng súng khác, có lẽ tiếp tục đánh nhau rồi. Chỉ nghe tiếng súng cô có thể đoán được Lục Sơ Dương đẹp trai như thế nào.
Khi cô đang xuất thần, Tiết Kì hỏi: "Chuyện chung thân đại sự hả?"
Yến Hồi Ôn bị đâm thủng tâm tư, mặt nóng lên.
Phải, đang đợi anh ấy...
"Hả? Bạn đang làm gì vậy?" Tiết Kì nghi hoặc hỏi.
Cô lẩm bẩm: "Chính là ..... tỏ tình."
Ồ! Bên kia cười.
"Đại Đại, tỏ tình với ai?" Tiết Kì hỏi lại, biết rõ mà giả vờ hồ đồ, làm cô vô cùng lúng túng.
Yến Hồi Ôn: "Lục Sơ Dương......"
Đầu bên kia cười lên lại "Hừ" một tiếng, dường như không nhớ: "Đối tượng coi mắt à, lần trước ai nói là âm thầm theo đuổi mà không được?"
Yến Hồi Ôn: "Là tớ......"
Tiết Kì thở dài: "Ông của cậu là quân nhân, cha, chú và bác của cậu đều là quân nhân. Khi cậu còn nhỏ được quân nhân đưa đến trường. Khi cậu lớn lên, huấn luyện cậu cũng là quân nhân. Bây giờ cậu tìm bạn trai vậy mà vẫn tìm một quân nhân."
Yến Hồi Ôn: "Thì là, tớ thích anh ấy..."
Tiết Kì cười với cô: "Chúc cậu thành công, nhưng tớ có thể nói chuyện chính trước được không?"
Cô "ừm" một tiếng, lắng nghe.
"Bà ngoại tớ ra ngoài mua đồ ăn, nhưng không tìm được đường về. Chìa khóa đã bị khóa trong sân không lấy ra được." Vừa nói xong, Tiết Kì rất lo lắng,"Bà ngoại gọi cho tớ thút thít khóc vô cùng sốt ruột."
Yến Hồi Ôn cầm điện thoại di động gần như nhảy dựng lên. Cô biết bà ngoại của Tiết Kì sức khỏe không tốt lại sống một mình, bà cụ cũng có chút hồ đồ, mà Tiết Kì đang bên ngoài giao thiệp.
"Đừng lo lắng, tớ sẽ qua ngay lập tức." Yến Hồi Ôn nhanh chóng giậm đôi chân
gần như tê dại và nhảy xuống bậc thang.
"Hồi Ôn..."
"Với tớ, cậu đừng khách sáo." Yến Hồi Ôn ngắt lời cô, nhìn từ xa tòa nhà cao tầng trong hàng rào thép, xoay người, "Ở đâu vậy?"
Tiết Kì nói ngắn gọn và súc tích.
Yến Hồi Ôn xác nhận một lần nữa: "Đó là chợ bên phải đường Thảo Ô ở gần nhà bà ngoại, phải không?"
"Đúng vậy."
Cuối cùng, Yến Hồi Ôn đem tập tranh bỏ lại vào chiếc ba lô nhỏ của mình. Không biết lần tới lấy lý do gì có thể vào đây, về sau nghĩ cách vậy.
******
Ở lối ra của sân tập, đội trưởng đội ba vừa hoàn thành diễn tập chống bắt cóc ở trong tòa nhà với Lục Sơ Dương. Anh ta bước ra, không có ý tốt cho lắm mà vểnh tai lên nghe. Cô gái vừa nãy ở đây nghe điện thoại, nói muốn theo đuổi Lục Sơ Dương.
Anh ta thực sự không muốn nghe lén, nhưng không chịu nổi được giọng nói nhẹ nhàng ngoan ngoãn đó, giọng nói cứ thế chạy vào trong tai anh ta.
Nhưng tại sao cô ấy chưa đuổi theo lại đi rồi?
"Đúng rồi, địa chỉ cô ấy nói là ở đâu?" Đội trưởng giả vờ nghi hoặc cùng tiếc nuối.
Thành viên nhỏ trong đội của anh ta nhanh chóng trả lời: "Khu vực đường Thảo Ô."
"Ồ!" Đội trưởng đội ba mỉm cười giống như hồ ly, vỗ vai các thành viên trong đội, "Vậy thì khu lao động mà cấp trên bắt sung công là ở đâu?"
"Cũng là khu vực đường Thảo Ô."
Anh ta tiếp tục cười: "Vậy, Lục Sơ Dương với những người khác đến chỗ nào?"
"Hình như là đường Trường Hồng."
"Rất tốt." Đội trưởng đội ba giác ngộ nói: "Còn chờ gì nữa, đi thôi."
"Đội trưởng! Đi làm gì?"
Anh ta vẫy tay về phía sau: "Tôi thà phá hủy mười ngôi đền hơn là phá hủy mối lương duyên."
Lục Sơ Dương ở trường bắn phát hiện đội trưởng đội ba đã rời đi lại trở lại, anh thắt đai vũ trang trong tay lên thắt lưng, không có ý định gặp anh ta.
Bởi vì bây giờ anh vô cùng khó chịu.
Lục Sơ Dương nhanh chóng đi đến một đội viên mới của đội đang nằm trên mặt đất vừa hoàn thành động tác bắn súng.
Anh ngồi xổm sang bên cạnh của đội viên nhỏ, mang theo "Lục khí thế" ngay lập tức khiến một hàng đội viên mới sợ hãi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lục Sơ Dương giơ tay trái lên nhìn vào bia ngắm qua ống nhòm. Sau đó nhịn không được dùng tay phải vỗ nhẹ vào lưng người mới. Giọng anh có vẻ bình tĩnh: "Cậu bắn bia ngắm của