Cố Ái

Chị Dâu


trước sau

Hai cô gái ngồi trên bãi cát, tầm mắt phóng ra xa tận chân trời. Làn gió mang đậm hơi thở mặn mà của biển cả thổi bay mái tóc. Cố Phi đột nhiên hỏi:

“Vậy chị đã từng hối hận vì lựa chọn khi đó chưa?”

“Chưa từng, chị thích bản thân khi còn trẻ và cũng thích chị bây giờ. Nếu không có quyết định năm xưa, có lẽ Đồng Á mà em đang nhìn thấy sẽ rất khác.” - Đồng Á nói xong cũng không thấy Cố Phi có phản ứng gì, ánh mắt chỉ nhìn vào khoảng không vô tận - “Sao vậy? Tâm sự trong lòng nếu có thể thì cứ nói ra đi.”

“Em không biết nữa, chỉ là lòng có chút loạn.”

“Biển cũng còn có lúc bình lúc động, trời đẹp mây tan, biển sẽ tự nhiên bình lặng lại thôi.”

Quả thật mỗi khi nghĩ đến vài chuyện trong quá khứ, Cố Phi cũng không biết nên đối diện như thế nào. Cô không chối bỏ nhưng cũng không biết thừa nhận ra sao.

Đồng Á biết Cố Phi vẫn vương vấn chuyện cũ, cô cũng là phụ nữ, hơn nữa còn là người đã từng trải qua, vậy nên cảm giác này ít nhiều có thể đồng cảm được. Con người đều là phải hướng về trời cao trong xanh phía trước, cứ mãi nhìn lại kỷ niệm úa màu đã qua cũng đâu giúp ích được gì.

“Lạnh rồi, về thôi! Nếu em trở ốm, khẳng định Hàn Chí Dĩnh sẽ gào lên cho mà xem.” - Gió thổi càng lúc càng mạnh mà hai người chỉ mặc áo mỏng, Đồng Á cảm thấy không nên ngồi ở đây nữa thì hơn. Là cô đưa người của Hàn Chí Dĩnh đi thì đương nhiên phải trả lại nguyên vẹn rồi, thể loại biểu cảm kia của anh, Đồng Á đến nghĩ cũng không muốn!

“Về quán rượu nhé, lúc này chắc là chưa có khách nhiều, chị dẫn em đi tham quan một chút.”

“Được.”

Chỗ hai người cách quán rượu không xa, đi bộ một chút liền tới.

“Cái bảng hiệu đằng đó là bọn chị làm đấy! Chữ kia là Hàn Chí Dĩnh vẽ, đẹp không?” - Đồng Á chỉ vào chiếc bảng hiệu được treo ở một góc nhỏ của quán rượu nói với giọng rất tự hào. Nó đã tồn tại ở đây từ những ngày đầu, vậy nên trên nền gỗ cũng đã cũ đi nhiều.

Cố Phi nghe thấy dòng chữ trên bảng hiệu là anh viết không giấu được bất ngờ. Nét vẽ tay chắc chắn, phối màu và bố cục đều rất tốt. Nếu nói là do người chuyên nghiệp làm có thể cô cũng sẽ tin.

“Anh ấy khéo tay đến vậy à?”

“Nếu đi theo nghệ thuật cũng có thể đã nổi tiếng từ lâu rồi.”

Đồng Á cười xòa, ít ai biết rằng Hàn Chí Dĩnh có khiếu nghệ thuật từ nhỏ, chỉ có điều khi lớn lên lại không chọn nghiêm túc phát triển mà đi theo hướng khác. Trang trí của quán ban đầu đều là một tay anh lên ý tưởng, còn bọn họ cùng nhau giúp anh thực hiện. Không gian rộng như vậy hoàn toàn không có người ngoài nhúng tay vào.

Tiểu Ngũ vừa ở ngoài kiểm tra hàng hóa nhập vào kho xong trở lại thì thấy Cố Phi và Đồng Á đang đứng trước cổng vào.

“Chị Đồng Á đến rồi thì vào ngồi chơi với bọn em một chút đi.”

“Được, sẽ vào ngay!” - Đồng Á trả lời, cô muốn bật đèn cho Cố Phi xem bảng hiệu nhưng không thấy đèn sáng liền hỏi - “Nhưng mà tiểu Ngũ, cái đèn ở đây sao lại không sáng nữa vậy?”

“À, hỏng rồi, em đã hẹn thợ rồi nhưng họ vẫn chưa đến.”

“Vậy sao?” - Đồng Á nghĩ một hồi cho rằng cứ đợi thợ đến như vậy cũng không phải là cách - “Thế này đi, em đưa Phi vào trước, nhân tiện lấy hộp dụng cụ ra đây, chị sẽ sửa luôn.”

“Chắc là thợ cũng sắp đến rồi đấy, hay là chị cứ để đó đi.”

“Cứ làm như chị nói đi, cũng đâu phải chị chưa làm bao giờ.”

Tiểu Ngũ nghe đề nghị này của Đồng Á thì có chút e dè. Khi quán rượu mới mở, cậu từng thấy Đồng Á vật lộn với hàng đống những
thiết bị điện ở quán, tuy là bận rộn nhưng lúc nào cô cũng vui vẻ, nói là muốn tiết kiệm chi phí cho quán. Cảnh tượng cô ấy ngồi sửa đèn, sửa quạt cũng đã sớm biến hành một điều rất đỗi bình thường rồi. Có điều bây giờ quán rượu đã đi vào hoạt động tốt, tiểu Ngũ không muốn lại nhìn thấy chị Đồng Á của cậu vất vả nữa.

Nhưng mà lời của cô ở đây chính là một loại thánh chỉ, tiểu Ngũ không nghĩ nhiều nữa liền vội vàng làm theo.

“Chị dâu, chị ngồi đi, em đi lấy nước.”

Tiểu Ngũ đưa Cố Phi đến quầy rượu, vừa xoay người định lấy đồ uống cho cô thì nhìn thấy Phương Tịnh Ly đang bước đến. Cậu thầm trách Phương Tịnh Ly này lúc nào không xuất hiện lại chọn đúng lúc chị dâu đang ở đây. Tuy là có chút gượng gạo nhưng tiểu Ngũ vẫn cố công nặn ra một nụ cười.

“Chị Tịnh Ly?”

“Tiểu Ngũ, em cũng ở đây à?”

Đối với lời chào này, Phương Tịnh Ly chỉ trả lời qua loa đại khái, ánh mắt dò xét liên tục quét ngang dọc trên người Cố Phi, tưởng chừng như muốn nhìn thấu được da thịt bên trong.

Thời gian qua cô ta ở nước ngoài, dụng tâm dụng sức, bày mưu tính kế để kết hôn với Mặc Lăng, nhưng trớ trêu thay, anh ta chỉ coi Phương Tịnh Ly như công cụ làm ấm giường, ở trong Mặc phủ hoàn toàn không có tiếng nói. Cô ta ôm căm hận trong lòng nhớ về Hàn Chí Dĩnh năm xưa nâng niu bản thân trong tay như sủng vật liền trào lên cảm giác không can tâm.

Thám tử trong nước gần đây còn gửi cho cô ta tấm ảnh chụp Hàn Chí Dĩnh dù đêm muộn vẫn mang đồ ăn đến cho “vợ cũ”, hai người cười nói vui vẻ khiến cho Phương Tịnh Ly tức giận giống như đứa trẻ bị giành đồ chơi, nóng lòng muốn quay về bằng mọi giá.

“Vẫn còn tha thiết làm thiếu phu nhân của Hàn gia đến vậy sao? Ly hôn rồi vẫn muốn người khác gọi mình theo cách này.” - Phương Tịnh Ly buông lời châm chọc.

Thật ra Cố Phi luôn muốn cảm ơn Bách Thụy, nhờ có cô ta mà những lời châm chọc soi mói bây giờ đối với cô không còn tác dụng khiêu khích nữa, cùng lắm cũng chỉ là lời nói gió bay.

Cố Phi bình thản hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu xưng hô với cô Phương này thế nào vậy?”

“Gọi … gọi là chị Tịnh Ly.”

“Thân thiết đấy!” - Ngữ điệu của Cố Phi ngập tràn sự cảm thán cho “mối quan hệ thân tình” này, sau đó đưa ra một đề nghị - “Sau này đừng như vậy nữa, cũng gọi là chị dâu đi!”

“Chị dâu, chuyện này … chuyện này sao có thể ....”

Tiểu Ngũ còn tưởng mình nghe nhầm, cậu không biết phải phản ứng như thế nào cho phải, lời nói ra khỏi miệng thể hiện rõ sự hoang mang trong đó. Dù trong quá khứ Phương Tịnh Ly và anh Dĩnh của cậu có từng quen biết đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật hiện tại. Chị dâu của cậu chỉ có một người, chính là Cố Phi đây, Tiểu Ngũ làm sao có thể gọi người khác giống như vậy được.

Cố Phi biết cậu khó xử, vậy nên cũng không muốn làm khó cậu nữa. Cô mỉm cười trả lời Phương Tịnh Ly: “Cô Phương cũng thấy rồi đấy, có muốn gọi ai đó mấy tiếng “chị dâu” này hay không là quyền của cậu ấy, tôi không ép được!”

Truyện convert hay : Vô Thượng Sát Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện